Chương 349: Ăn uống quá độ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người kia chính là Trọng Huyền tộc nhân chịu trách nhiệm phân phát tài nguyên cho Trọng Huyền gia ở Gia Thành Dương Quốc.
Lão đã làm nô bộc ở quý phủ của Trọng Huyền Tín lâu rồi, mấy năm trước đã được gia gia của Trọng Huyền Tín ban thưởng cho họ Trọng Huyền, đến khi già rồi, lại được an bài cho một vị trí thoải mái để làm mưa làm gió.
Trọng Huyền Tín nhướng mày: “Ở Dương Quốc, còn có ai không có mắt như vậy?”
Dù là quốc gia nhỏ yếu thế nào, đối với chủ quyền của chính mình cũng đều rất nhạy cảm. Sản nghiệp ở Dương Quốc của Trọng Huyền gia ban đầu cũng không được hoan nghênh cho lắm. Nhưng mà sau khi Trọng Huyền gia hơi thể hiện một chút sức mạnh thì sự không hoan nghênh kia cũng phải biến mất. Cho đến hiện tại đều rất yên tĩnh.
“Là một kẻ tên là Khương Vọng.” Lão đầu này khóc nói: “Hắn chẳng qua chỉ là một môn khách khác họ mà lại dám đánh ta. Quả thực là gan chó…”
“Được rồi.”
“Hắn quá to gan lớn mật!”
“Chuyện này…”
“Hu hu hu, cẩu nô tài kia, đúng là không biết mình đang ăn cơm của nhà ai…”
Bộp!
Lão đầu đang khóc lớn đến đoạn thương tâm, Trọng Huyền Tín trực tiếp cho lão một cái tát, tát cho lão hồ đồ cả người ra rồi.
“Ta nói được rồi!”
Lão đầu không dám ôm mặt, nhưng lại ủy khuất và mờ mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì: “Tín thiếu gia…”
Lão đã hầu hạ ba đời nhà Trọng Huyền Tín, từ trên xuống dưới đều rất được tôn trọng, nếu không cũng sẽ không thể đến trước mặt Trọng Huyền Tín lăn lộn, khóc lóc om sòm như thế này.
Một cái tát chẳng hề lưu tình này khiến cho lão khó chịu và nghi hoặc.
“Đến cả ta cũng bị hắn đánh. Ta để ngươi làm chủ cho ta được không hả? Được hay không?” Trọng Huyền Tín hung ác trừng lão, gào thét: “Ngươi có thể làm chủ cho ta không?”
Lão đầu nhất thời không nói tiếng nào.
Đến tận lúc này lão mới biết được, chính mình đã đá phải một cái bảng sắt cứng thế nào.
“Bây giờ cả Tề Quốc, có ai không biết Khương Vọng là người mà Thắng ca nể trọng nhất chứ? Cũng tại ngươi mắt mờ nghễnh ngãng, trêu chọc đến loại chuyện rách nát này!”
Sau khi áp chế Khương Vô Dung, thanh thế của Trọng Huyền Thắng lại được nâng lên một tầng cao mới. Chuyện hợp tác ở Hàm Đan hắn ta bàn bạc cũng vô cùng thuận lợi, bây giờ đã không còn ai có thể nghi ngờ tư cách cạnh tranh với Trọng Huyền Tuân của hắn ta nữa.
Trọng Huyền Tín chỉ chỉ lão nô này một lúc, sau đó mới không động thủ lần nữa.
“Trở về tự đến khố phòng lấy ít đồ, đến quý phủ của Thắng ca thỉnh tội đi. Hắn ta tất nhiên sẽ không gặp ngươi nhưng mà ý tứ và tư thái sẽ được truyền đạt lại. Hiểu chưa?
“Lão nô hiểu rõ… hiểu rõ…”
…
Quý phủ của Trọng Huyền Thắng.
Sau khi trở về từ Hàm Đan, Trọng Huyền Thắng đã ở lại trong phủ mấy ngày, không đi đâu cả.
Thời điểm kịch liệt mở rộng đã qua, bây giờ hắn ta đang dùng toàn lực để tiêu hóa tất cả, bất luận là thực lực hay là thế lực.
Giống như một con thú khổng lồ, lẳng lặng ngủ đông. Chờ đến khi bụng hắn ta đói đến mức kêu vang thì đó chính là lúc xuất phủ chém giết.
Loại chuyện như có một nô tài của quý phủ Trọng Huyền Tín đến xin thỉnh tội, thậm chí còn không được truyền đến tai hắn ta, cho nên hắn ta cũng không bộc lộ ý kiến gì về chuyện này.
Lúc này hắn ta đang vùi mình trên chiếc ghế đặc chế cực lớn, nhìn xuống bóng đen đang nửa ngồi trước mặt.
Đây là ảnh vệ mà hắn ta tự thành lập dưới sự ủng hộ của Hung Đồ Trọng Huyền Chử Lương.
Thuộc về một mình hắn ta, thu thập tất cả tình báo cho hắn ta, cũng xử lý những chuyện bất tiện.
Tất cả giáo quan và trụ cột trong tổ chức đều là những người đã từng chiến đấu dưới trướng Trọng Huyền Chử Lương năm xưa. Những chuyện từ thành Nam Dao, cho đến sự ủng hộ này đã đại biểu cho việc Trọng Huyền Chử Lương đã hoàn toàn đứng trên chiến thuyền của Trọng Huyền Thắng.
Đối với hắn ta là cực kỳ coi trọng chứ không giống như lúc trước phần nhiều chỉ là sự yêu thương của trưởng bối giành cho vãn bối.
“Tin tức này có đáng tin không?” Trọng Huyền Thắng hỏi.
Bóng đen báo cáo: “Thuộc hạ tự mình điều tra ba nơi, đều phát hiện tình huống tương tự.”
“Chuyện này không phải là chuyện đùa, ta muốn nắm chắc mười phần mới được. Ngươi cần phải tra rõ chuyện này.”
Trọng Huyền Thắng vừa nói xong, lại nói thêm: “Chuyện này rất nguy hiểm, ngươi không cần đích thân đi.”
“Vâng”
Bóng đen lặng lẽ lui xuống.
Thập Tứ toàn thân mặc giáp, lặng lẽ đứng trong góc, dường như vĩnh viễn yên lặng như tượng điêu khắc.
…
Trong một tửu lâu nào đó ở Gia Thành, một nam tử mập mạp đang ăn ngấu nghiến.
Khò khè, khò khè.
Người này ăn như hổ đói, ăn nhiều vô cùng.
Trước mặt đã chồng cao ba chồng chén cơm, thức ăn đầy bàn rất nhanh chỉ còn lại chén dĩa không.
“Còn món khác nữa đâu? Mang lên đi!”
Hắn ta vừa ăn vừa tranh thủ rống to.
“Nhìn y như quỷ chết đói đầu thai.”
Tiểu nhị đứng đằng xa nhỏ giọng lầm bầm một tiếng, chạy chậm đến, trên mặt đa treo lên nụ cười nghề nghiệp: “Khách nhân, đây đã là bàn thứ bảy của ngài rồi.”
“Bớt nói nhảm đi!”
“Không phải, quý khách à…” Tiểu nhị vô cùng khó xử nói: “Nguyên liệu trong quán chúng ta đều đã bị ngài ăn sạch rồi, không đủ làm một bàn mới.”
Nam tử mập mạp cầm lấy cái mâm trước mặt, dốc dốc đổ vào miệng, uống cạn giọt canh cuối cùng.
Chẹp miệng một cái, cánh môi bóng loáng đầy đặn hoạt động.
“Ợ…”
Bởi vì cổ mập quá nên không tiện quay đầu lại, liền trực tiếp quay luôn nửa thân trên, nhìn tiểu nhị này, trong đôi mắt lộ vẻ hung ác: “Ta còn chưa ăn no.”
“Khách nhân, ngài…”
Lão chưởng quỹ lõi đời nhìn thấy chuyện không đúng, vội vàng chạy đến bên này chào hỏi: “Ta lập tức sai người đi mua nguyên liệu nấu ăn, lập tức đi mua!”
Nhưng ông ta chỉ đi được nửa đường liền không tự chủ được ngừng bước.
Bởi vì ông ta nhìn thấy trong đôi mắt của nam tử béo ụt ịt kia bắn ra ánh sáng u ám.
Lão chưởng quỹ đã sống hơn nửa đời người, ông ta nhận ra loại ánh mắt này.
Đó là loại ánh sáng u ám phát ra từ mắt những con súc sinh đang cực kỳ đói khát.
“Hu hu hu hu…” Trong miệng nam tử béo ụt ịt kia phát ra âm thanh quái lạ, chậm rì rì nói: “Nhưng mà, bây giờ ta đang rất đói…”