Chương 350: Treo ngược như rừng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phủ thành chủ Gia Thành.
Thành chủ Gia Thành, gia chủ Tịch Mô Nam của Tịch gia, đang ngồi đoan chính.
Người này tóc mai hoa râm, hơi thở uy nghiêm.
Dáng vẻ lúc này loáng thoáng có thể nhận ra phong thái lúc tuổi còn trẻ.
Có lẽ năm đó cũng là một mỹ nam tử.
Trên tay đang vuốt ve một cuốn sổ con, trên đó viết…
Khương Vọng, sinh ra tại trấn Phượng Khê, thành Phong Lâm, quận Thanh Hà, Trang Quốc, vấn đạo ở đạo viện thành Phong Lâm. Có một tiểu muội, gửi ở Lăng Tiêu Các Vân quốc. Chú thích: Năm 3917 đạo lịch, thành Phong Lâm bị Bạch Cốt đạo hủy diệt, hiện tại đã rơi vào khe hở U Minh.
Tịch Tử Sở mặc cẩm phục đứng bên dưới đang chậm rãi nói: “Hắn đã nắm rõ ‘tiền căn hậu quả’ của mạch khoáng Thiên Thanh Thạch. Tổn thất của Trọng Huyền gia, con đã bồi thường rồi, cộng thêm việc hắn thu hoạch được không ít cho bản thân. Cứ như vậy thì hắn đã không còn lý do để ở lại mỏ quặng nữa. Chúng ta có thể dọn dẹp sạch sẽ tầm ảnh hưởng của Trọng Huyền gia, hoàn toàn nắm giữ khu vực này trong tay.”
Y nói đến đây liền nói đến chuyện khác: “Còn về phần Hồ Thiếu Mạnh, người này không thể thoát khỏi lòng bàn tay của con. Từ nhỏ đã vậy, cho dù bây giờ gã ta đã bái nhập Điếu Hải lâu thì cũng vẫn như vậy. Mưu kế gì của gã ta cũng sẽ bị con đoán được.”
“Nếu như” Tịch Mộ Nam vuốt phẳng tờ giấy trong tay, chậm rãi hỏi: “Khương Vọng không đi thì sao?”
“Vì sao hắn lại không đi?”
“Có đôi khi quá mức tự tin sẽ trở thành tự phụ.” Tịch Mộ Nam nhàn nhạt cảnh tỉnh đứa con trai này: “Ngay lúc ngươi đùa giỡn nữ nhân, gia chủ của năm gia tộc kia đã bình yên vô sự trở lại Gia Thành.”
Tịch Tử Sở nghĩ nghĩ liền nói: “Con đã xem thường Khương Vọng rồi. Chẳng qua cũng không sao, hắn giữ lại tính mạng cho những người đó, đơn giản là muốn thể hiện sự bất mãn của hắn đối với con, hoặc là nhân tiện cướp đoạt tiền tài. Tóm lại không ảnh hưởng đến toàn cục, cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Con lại thêm một chút bồi thường là được, chút vật ngoài thân cũng không đáng là gì.”
Tịch Mộ Nam âm thầm gật đầu, đứa bé này quả thật thông minh. Kết hợp với thông tin mà ông ta nhận được, xem như đã đoán được tám chín phần mười hành động của Khương Vọng.
Chỉ là, vẫn không khỏi quá mức tự phụ, cũng vì vậy mà không thèm để ý đến một số thứ.
“Ngươi vẫn chưa hiểu sao?” Tịch Mộ Nam lắc đầu nói: “Hắn sẽ không rời khỏi mỏ quặng Hồ thị.”
“Vì sao chứ? Con thật sự không hiểu, trong lúc Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân đang cạnh tranh nhau một cách gay gắt, tại sao hắn lại ở đây lãng phí thời gian chứ?”
“Rất có khả năng hắn đã nhìn ra mục đích của ngươi và Hồ Thiếu Mạnh. Ngươi có thể hiểu thấu Hồ Thiếu Mạnh, Hồ Thiếu Mạnh cũng có thể nhanh chóng nhìn thấu suy nghĩ của ngươi, lập tức chạy đến trấn Thanh Dương. Chẳng lẽ Khương Vọng, thân là môn khách thủ tịch của Trọng Huyền Thắng lại không nhìn thấu được các ngươi sao?”
Tịch Tử Sở tự tin lắc đầu: “Con đã nhìn thấy nhiều kẻ thông minh tuyệt đỉnh, hắn không nằm trong số đó.”
“Vọng, văn, vấn, thiết của Đông Vương Cốc thần kỳ như vậy sao? Hay là ngươi học nghệ không tinh?”
Tịch Mộ Nam vừa nói vừa ném cuốn sổ con trong tay cho Tịch Tử Sở.
“Bạch Cốt Đạo tích lũy nhiều năm, Minh Nhãn Lục Diễm nhiều năm trù tính. Đỗ Như Hối cáo già của Trang Quốc, dùng một kế “hai tướng bất hòa” dấu diếm thiên hạ bao nhiêu năm. Hai nhân vật như vậy giao phong, sau lưng họ chính là Bạch Cốt Tôn Thần sâu dưới Hoàng Tuyền cùng với cả một Trang Quốc. Kết cục thành Phong Lâm bị đã sớm được định đoạt. Khương Vọng này có thể sống sót qua khỏi tai họa mức độ này, sao ngươi có thể xem thường hắn như thế?”
“Hắn chính là một trong số những người thắng bí cảnh Thiên Phủ. Những người thắng như hắn còn có Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, Vương Di Ngô!”
“Hắn dùng vũ lực đè áp Thập Tứ hoàng tử Khương Vô Dung của Đại Tề ở thành Nam Dao. Liêm Tước nổi danh cơ hồ vì hắn mà quyết liệt với gia tộc, Trọng Huyền Thắng vì hắn mà không tiếc chống đối Khương Vô Dung.”
Tịch Mộ Nam ngồi trên ghế, hơi thất vọng nhìn Tịch Tử Sở: “Tử Sở, chuyện trước không nhắc đến, nhưng hai sự kiện sau này ngươi cũng biết mà, mới đi Đông Vương Cốc mấy năm, sao có thể mắt cao hơn trời coi trời bằng vung rồi chứ?”
Tịch Tử Sở cúi đầu: “Phụ thân. Con biết sai rồi.”
Y rất nhanh đã ngẩng đầu lên nói: “Phụ thân, ngài biết được lai lịch của hắn từ đâu vậy?”
Đừng thấy trên tin tình báo này chỉ có mấy dòng, sức mạnh phía sau mà nó thể hiện lại cực kỳ kinh khủng. Ở Tề Quốc mà lại có thể điều tra ra xuất thân của một người ở Trang Quốc, chuyện này phải có thế lực lớn cỡ nào mới có thể làm được chứ?
Ít nhất thì Tịch gia làm không được.
Loại nhạy bén này khiến cho Tịch Mộ Nam hài lòng, nhưng ông ta chưa bao giờ thể hiện sự tán thành đối với con trai, chỉ nói: “Trọng Huyền gia.”
Tịch Tử Sở gật đầu: “Xem ra Trọng Huyền Thắng thật sự rất coi trọng Khương Vọng này. Nếu không thì Trọng Huyền Tuân cũng sẽ không đưa tin tức này đến cho chúng ta. Vậy thì chỉ sợ chúng ta không thể đuổi được Khương Vọng đi rồi, lại càng không thể giết hắn. Rất dễ bị cho là đã gia nhập phe cánh. Vòng xoáy của Trọng Huyền gia, chúng ta không thể bị cuốn vào được. Chúng ta ở Dương Quốc xa xôi, thắng thì chẳng được lợi ích gì nhưng thua thì chính là tai họa cho gia tộc, nguy cơ sớm tối.”
“Thứ mà ngươi và Hồ Thiếu Mạnh thèm muốn kia, không cần nữa à?” Tịch Mộ Nam cố ý hỏi.
“So với sự sống còn mấy trăm năm tiếp theo của Tịch gia thì những thứ khác không đáng được nhắc đến.”
“Nói thì nói như vậy. Chẳng qua…” Tịch Mộ Nam nói: “Chúng ta không thể giết Khương Vọng nhưng nhất định phải đuổi hắn đi.”
Tịch Tử Sở cười khổ nói: “Như ngài đã nói, Khương Vọng không hề có ý định rời khỏi mỏ quặng Hồ thị. Chúng ta đã không thể giết hắn, vậy thì đuổi hắn đi thế nào đây?”
“Không đúng.” Y lập tức phản ứng lại: “Ta đã từ bỏ thứ kia rồi thì tại sao chúng ta còn phải nhất định đuổi hắn đi chứ?”
Tịch Tử Sở nhìn Tịch Mộ Nam: “Phụ thân, có phải ngài còn có chuyện đang giấu ta hay không?”
Tịch Mộ Nam tránh né vấn đề phía sau của y, chỉ nói: “Chúng ta không thể giết hắn nhưng không có nghĩa là người khác cũng không thể.”