Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 351: “Màu đỏ chính là phúc khí, màu đen chính là họa khí.”

Chương 351: “Màu đỏ chính là phúc khí, màu đen chính là họa khí.”


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đúng lúc này, một sư gia bước nhanh vào, ghé vào bên tai Tịch Mộ Nam nói mấy câu.
Tịch Tử Sở nhận ra, đây là Liễu sư gia được phụ thân y tín nhiệm nhất. Mặc dù không có chức thực, nhưng thật ra trong phủ thành chủ thì người này chỉ đứng dưới mỗi một mình Tịch Mộ Nam.
Trong lòng y nghi hoặc, nhưng sẽ không hỏi phụ thân ngay trước mặt người này.
Liễn sư gia nói xong liền lui qua một bên.
Tịch Mộ Nam không thay đổi nét mặt, nhìn con trai nói: “Ở thành nam có một tửu lâu đã xảy ra chuyện, ngươi đi xử lý đi. Nhớ kỹ những chuyện ta đã nói với ngươi.”
Tịch Tử Sở liếc Liễu sư gia một cái, chỉ nói: “Vâng.”
Lúc chạy đến tửu lâu, nơi đây đã bị Thành Vệ quân phong tỏa.
Tịch Tử Sở phát hiện, vẻ mặt của những Thành Vệ quân canh giữ bên ngoài đều rất khó coi, hình như là đã bị thứ gì đó khiến cho sợ hãi.
Trên mặt đất cách đó không xa có thể nhìn thấy những bãi nôn mửa.
Trong tửu lâu rất có thể có thứ gì đó rất kinh tởm.
Tịch Tử Sở quan sát bên ngoài một chút, liền được nhường lối đi vào nơi bị phong tỏa.
Bước vào tửu lầu, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng bước chân của y vẫn nhất thời dừng lại.
Y nhìn thấy…
Cả tửu lâu bừa bộn khắp nơi, bàn ghế ngã trái ngã phải, trên mặt chén bát đều đọng lại máu tươi.
Ngay giữa đại sảnh, đang nấu một nồi sắt lớn, ngọn lửa dưới đáy nồi đang cháy hừng hực.
Phía trên nồi sắt…
Thân thể con người bị treo ngược như rừng.
Lại còn không hề hoàn chỉnh.
Có thi thể đã bị cắt hơn phân nữa.
Có thi thể chỉ còn xương trắng.
Xuyên qua màn sương trắng mông lung, mơ hồ có thể nhìn thấy…
Một nửa bàn tay con người đang chìm nổi bên trong nồi sắt.

[Khiêu chiến phúc địa đã mở, phúc địa số ba mươi mốt, chủ nhân Lặc Khê đã bắt đầu khiêu chiến. Có muốn nghênh chiến hay không?]
Hôm nay là mười lăm tháng tư, chính là ngày khiêu chiến phúc địa mỗi tháng một lần.
Nếu như hôm nay trước khi kết thúc, Khương Vọng vẫn không thể nghênh chiến thì liền bị coi như bỏ cuộc, khiến cho phúc địa sẽ bị hạ cấp.
[Nghênh chiến!]
Trọng phúc địa Lạn Kha Sơn xếp thứ ba mươi, Khương Vọng tung kiếm vào biển sao.
Luận kiếm đài tương hợp, hình thành đấu trường.
Trước mặt Khương Vọng xuất hiện một hòa thượng nét mặt mơ hồ, áo cà sa trên người thêu lưu quang.
Hòa thượng chắp tay thi lễ: “Phế vật ngu xuẩn, mau tới đánh Phật gia!”
Tư thái kính cẩn nhưng lời nói lại không hề cố kỵ.
Lời nói không thể ngờ đến của gia hỏa này khiến cho Khương Vọng sửng sốt một lúc. Nhưng trên tay cũng không chậm, hai đóa Diễm Hoa đã bay ra.
“Người xuất gia, ít tạo khẩu nghiệp thôi.”
Khương Vọng tung người tiến về phía trước, Kinh Cức Quan Miện trên đầu lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt đã dẫn động mộc khí trong cơ thể của hòa thượng, đạo thuật Phược Hổ!
Nhưng mà hắn chỉ thấy, hòa thượng kia đứng tại chỗ mỏi mệt duỗi lưng, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Phược Hổ.
Trong miệng vẫn hùng hùng hổ hổ quát: “Nhãi con câm miệng đi, ngươi nhiều tóc như vậy, biết người xuất gia thế nào sao?”
Ngón tay gập lại, liền hóa giải Diễm Hoa.
Trường kiếm của Khương Vọng đã theo sát mà đến, kiếm quyển tử khí, mãnh liệt sôi trào.
Keng!
Hai ngón tay lóe kim quang kẹp lại thân kiếm.
Hòa thượng tiếp tục mắng: “Ngươi cũng yếu quá mức kỳ cục rồi đó, đối mặt với Phật gia ngươi mà còn dám che giấu thực lực hả?”
Hai ngón tay của y đưa về phía sau, liền kéo cả kiếm lẫn người Khương Vọng đến trước mặt.
Sau đó đưa nắm tay ra.
Chỉ thấy hoa tươi nở rộ, hoa thơm cỏ lạ đua nhau khoe sắc.
Đạo thuật Hoa Hải. Tạo ra một chiến trường ảo mê hoặc kẻ địch, từ đó giành được ưu thế.
Chỉ thấy kim quang trên nắm tay kia phóng đại.
Hoa tươi héo rũ, hóa thành hư vô. Hoa Hải do đạo thuật ngưng kết thành lại bị một quyền đấm cho vỡ nát!
Nắm tay này không bị ảnh hưởng gì rơi vào trước ngực Khương Vọng, nhưng chỉ nhẹ nhàng đẩy hắn về phía trước.
“A di đà phật” Hòa thượng nhẹ nhàng niệm phật hiệu, giọng nói thành kính mà ấm áp.
Câu sau liền nói: “Kẻ yếu, Phật gia cho ngươi thêm một cơ hội! Dùng tất cả thủ đoạn mà ngươi có!”
Khiêu chiến phúc địa không giống với chiến đấu ghép cặp, bởi vì chịu ảnh hưởng những thứ Tả Quang Liệt để lại nên đối thủ mà hắn gặp phải đều có cảnh giới cao hơn nhiều so với cảnh giới hiện tại của hắn.
Khương Vọng theo bản năng liền muốn sử dụng ba kiếm độc đáo kia, nhưng bên tai lại chợt nghe thấy giọng nói của Trúc Bích Quỳnh Điếu Hải Lâu: “Khương đạo hữu, có biến!”
Người ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh cũng sẽ không hoàn toàn mất đi cảm ứng đối với cơ thể thực.
Giống như khi ngươi đang ở trạng thái cực kỳ chú tâm vào một chuyện gì đó. Sự chú ý đều đặt vào chuyện đó, cực kỳ thiếu chú ý đối với những sự vật chung quanh, nhưng một khi có động tĩnh thì ngươi vẫn sẽ có thể cảm nhận được.
Tâm niệm Khương Vọng vừa động, liền trực tiếp nhận thua rời khỏi chiến trường.
Cảnh giới thua xa, có sử dụng ba thức kiếm thì cũng sẽ thua. Bây giờ bên ngoài có việc, mặc dù Thái Hư Huyễn Cảnh rất tốt nhưng mà bản thân bên ngoài huyễn cảnh mới là căn bản, là con thuyền vượt qua biển khổ trần thế.
“Này này này, chạy gì chứ cái tên vương bát đản, không dám giương nanh với Phật gia của ngươi sao?”
Bỗng nhiên trên đấu trường không lay động, hòa thượng hùng hùng hổ hổ liền dậm chân mấy cái, cho thấy sự buồn bực bất mãn.
[Thành công tiến vào Lạn Kha sơn phúc địa, trở thành chủ nhân của Lạn Kha sơn!]
Ngay cả thông báo hoàn thành khiêu chiến phúc địa cũng không thể khiến cho tâm trạng của y trở nên tốt hơn.
Thông báo tiến vào Lạn Kha sơn phúc địa bị Khương Vọng ném sau ót, hắn đẩy cửa phòng ra, nhìn Trúc Bích Quỳnh vẻ mặt khẩn trương ngoài cửa, hỏi: “Sao vậy?”
Trúc Bích Quỳnh vô cùng gấp gáp nói: “Trên người ta có một viên cầu phúc họa, là bảo vật mà tỷ tỷ của ta để lại cho ta. Bình thường đều phải che lại, mỗi tháng chỉ có thể dùng một lần. Tỷ tỷ của ta để ta dùng vào mỗi giữa tháng, thời gian này là điểm bắt đầu của nửa tháng sau, thay đổi khá nhiều, có thể giúp ta lẩn tránh nguy hiểm. Lúc nãy ta vừa mới rảnh rỗi không có gì làm nên đã dùng nó.”
Nàng ta nói liên miên dài dòng một lúc lâu xong mới móc ra một quả cầu thủy tinh nhỏ bằng bàn tay ra.
“Ngươi xem.”
Mở bàn tay ra để cho Khương Vọng nhìn.
“Màu đỏ chính là phúc khí, màu đen chính là họa khí.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất