Chương 352: Họa khí
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chỉ thấy trên quả cầu thủy tinh này có một nửa vẫn còn hơi mờ, còn một nửa còn lại lại có một sợi màu đen đang nhanh chóng lan tràn, trải rộng ra.
Còn có loại bảo vật có thể kiểm tra phúc họa bậc này sao!
Vị tỷ tỷ bị giam hãm bên trong bí cảnh Thiên Phủ kia của Trúc Bích Quỳnh, quả thật là vô cùng che chở cho nàng ta.
“Họa khí nhiều như vậy thì cho thấy điều gì?” Khương Vọng hỏi.
“Cho thấy có nguy hiểm rất lớn ở gần đây.” Trúc Bích Quỳnh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên xoay người muốn chạy trốn: “Ta vẫn nên chạy trước thì hơn.”
Khương Vọng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa lớn của mỏ quặng, tiện tay bắt lấy nàng ta nói: “Lại đây!”
“Đại họa trước mắt, trốn không thoát. Đi gọi Tô Tú Hành, Trương Hải, Hướng Tiền đến đây. Ta đến mỏ quặng trước chờ các ngươi đến.”
“Ngươi…” Trúc Bích Quỳnh bỗng nhiên nhăn nhó, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ: “Ngươi nắm tay người ta làm gì.”
“…”
Đã là lúc nào rồi chứ, trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì vậy.
Khương Vọng hất tay nàng ta ra, chỉ để lại một câu: “Đi nhanh đi!”
Thân hình đã đi xa.
Trúc Bích Quỳnh cũng không hề…do dự nữa, bởi vì sau khi Khương Vọng đi, nàng ta cũng đã cảm nhận được, ở hướng cửa lớn của mỏ quặng có một đạo hơi thở hỗn loạn bị đè nén đang dần lại gần.
Trong mỏ quặng có nuôi mấy con chó, đều không hẹn mà cùng sủa nhặng lên.
Gia Thành, trong tiểu viện Khương Vọng đã từng đến.
Tịch Tử Sở vẫn đang thong dong sắp xếp rượu.
Hồ Thiếu Mạnh ngồi đối diện với y, biểu cảm sốt ruột nói: “Khương Vọng xem ra đã quyết định muốn chờ đến khi khoáng mạch khô cạn thì mới đi, ngươi tính thế nào?”
“Ta có thể tính thế nào chứ?” Tịch Tử Sở uống một ngụm rượu, biểu cảm nghiền ngẫm: “Không ngại thì chờ thêm đã.”
“Chờ nữa thì cái gì ngươi cũng không chiếm được!”
“Nếu không thì sao? Ngươi đi giết hắn sao?”
Hồ Thiếu Mạnh cắn răng nói: “Chúng ta liên thủ, chưa chắc không thể. Đến lúc đó bất kể là ai có được thứ đó rồi thì chạy về tông môn của mình trốn, Trọng Huyền gia còn có thể làm gì chứ? Còn có thể vì một môn khách mà gây chiến sao?”
Tịch Tử Sở cười một tiếng: “Bây giờ ta lại càng ngày càng hiếu kỳ rồi. Bên trong mạch khoáng Thiên Thanh Thạch này rốt cuộc cất giữ thứ gì, đáng để cho ngươi làm như vậy? Thậm chí không tiếc từ bỏ mọi thứ của Hồ gia ở trấn Thanh Dương?”
Trong mắt Hồ Thiếu Mạnh thu hồi biểu cảm, lộ vẻ vô cùng cảnh giác.
“Bất kể là thứ gì. Ngươi đã nhúng tay vào, không phải là muốn có được sao? Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn Trọng Huyền gia lấy nó đi?”
“Ôi, ngươi nói quả thật rất đúng. Vậy ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi triệu tập cao thủ của Tịch gia, chúng ta trực tiếp giết đến mỏ quặng, vây giết Khương Vọng là xong. Nhớ kỹ, triệu tập các cao thủ Đằng Long cảnh của Tịch gia ngươi, tốt nhất là thành chủ đại nhân có thể tự mình ra tay. Khương Vọng không phải là một tu sĩ Thông Thiên cảnh bình thường, hắn từng chiến thắng hoàng tử Khương Vô Dung của Đại Tề. Nếu như hắn chạy trốn, chúng ta liền xong đời rồi. Đều không thu hoạch được gì!”
“Nếu như toàn bộ cao thủ của Tịch gia chúng ta đều xuất thủ thì…Ngươi có tư cách gì tranh với ta? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, ngươi đã tìm được chỗ dựa vững chắc nào rồi sao?”
Hồ Thiếu Mạnh bất động thanh sắc nói: “Trước tiên phải giải quyết xong sứ giả của Trọng Huyền gia đã, sau đó chúng ta lại tự mình so thủ đoạn. Đây không phải là điều chúng ta đã đạt chung nhận thức rồi sao?”
“Nói thì nói vậy, nhưng…” Tịch Tử Sở làm bộ suy nghĩ một chút, nhìn Hồ Thiếu Mạnh nói: “Ngươi vì sao lại gấp gáp như vậy? Khiến cho ta phỏng đoán rằng, ừm, đám người gì đó, sắp xuất hiện rồi sao? Hôm nay? Ngày mai? Hay ngày mốt?”
Từ mỏ quặng Hồ thị đi ra chỉ có một con đường, trực tiếp thông đến trấn Thanh Dương. Mãi cho đến khi gần đến trấn Thanh Dương mới có một ngã ba có thể chuyển đến đường đi từ trấn Thanh Dương đến Gia Thành.
Lúc này ở cổng mỏ quặng, có một thân ảnh béo ụt ịt, đang đi trên con đường này, đến cuối đường.
Người kia đã từng xuất hiện ở tửu lâu nào đó của Gia Thành, cũng đã đi qua phố lớn ngõ nhỏ của rất nhiều nơi, nhưng lúc đó đều lộ ra khuôn mặt.
Chỉ có lúc này trên mặt đang mang một cái mặt nạ Trư Cốt.
Bởi vì gã tới tìm “bạn cũ.”
Tất nhiên phải dùng “khuôn mặt cũ” rồi.”
…
Tại một tiểu viện ở Gia Thành, cuộc đối đầu ngầm giữa Hồ Thiếu Mạnh và Tịch Tử Sở vẫn đang tiếp tục diễn ra.
“Ngươi không cần phải có ý đồ làm loạn gì. Cho dù thứ kia xuất hiện vào lúc nào, chỉ cần Khương Vọng còn ở khu quặng mỏ thì nó sẽ chẳng liên quan gì tới chúng ta, không phải sao?” Hồ Thiếu Mạnh tức giận nói.
“Ngươi mạnh miệng nhỉ. Xem ra ngươi có vẻ chắc chắn rằng ta không nghe ngóng được tình hình cụ thể gì từ cái tai của ta ở đó.”
Tịch Tử Sở hờ hững xoay chén rượu, mỉm cười: “Nhưng mà ngươi đã nói cho con mắt của ta biết rồi.”
Y tỏ ra rất tự tin, ung dung như thể đã nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay.
Hồ Thiếu Mạnh biết rất rõ, cái tai trước của y là ám điệp, mà con mắt sau đó lại là quan sát.
Sắc mặt gã lập tức trầm xuống: “Nếu ngươi đã không có thành ý hợp tác thì lúc ấy đã không cần phải ngăn ta nói ra những lời đó.”
"Sông có khúc, người có lúc."
“Vậy tùy ngươi.” Hồ Thiếu Mạnh mất kiên nhẫn, đứng dậy muốn bỏ đi: “Dù sao thì lần này cược thua rồi vẫn có ngươi làm đệm. Nghĩ đến chuyện này ta cảm thấy thất bại cũng không khó chấp nhận cho lắm.”
Tịch Tử Sở cười thành tiếng: “Đúng vậy, nghĩ thoáng một chút tốt hơn bao nhiêu.”
"Ngươi có ý gì?"
"Không có gì, mời ngươi ở lại uống một chén. Uống ba ngày là được, thế nào?"
Tịch Tử Sở đang nói dở thì tay y bỗng rung lên, rượu bắn tung tóe, hóa thành hình dạng cây kim bắn tới.
Nhưng tiếng rít ngừng lại ngay lập tức.
Trong nháy mắt đã quấn Hồ Thiếu Mạnh thành cái tổ ong vò vẽ.
“Tịch Tử Sở, ngươi hãy nhớ lấy! Chính ngươi đã phá hoại cở sở hợp tác này.”
Hồ Thiếu Mạnh bình tĩnh lại, lạnh lùng nói một câu, sau đó thân hình rung chuyển, trong nháy mắt tan biến như làn khói.
Lúc này Tịch Tử Sở mới phát hiện Hồ Thiếu Mạnh vẫn đang nói chuyện với y từ nãy đến giờ hóa ra chỉ là ảo ảnh của huyễn thuật tạo thành. Còn y lại tự phụ rằng mình thông thạo vọng văn vấn thiết nên từ đầu tới cuối không hề nhận ra.
(1) Vọng văn vấn thiết 望 闻问切 hay còn gọi là “tứ chẩn”, là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y.