Chương 353: Ngươi hận ta đến mức nào
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một kích vồ hụt nhưng y cũng không hề bối rối mà vẫn giữ lại được vài phần phong thái.
Chỉ là y hơi sững sờ một chút, mới nhẹ nhàng vỗ tay.
"Huyễn thuật của Điếu Hải Lâu quả nhiên là có một không hai."
...
Bên ngoài cổng lớn quặng mỏ Hồ thị.
Khương Vọng vừa vọt thân đuổi tới, đúng lúc đó lại nhìn thấy thân hình béo ục ịch của tên đang đeo mặt nạ Trư Cốt.
Hắn lập tức nắm chặt trường kiếm.
Hắn… sao lại không nhận ra cái mặt nạ kiểu này chứ?
Sao lại không nhớ được Bạch Cốt Đạo thường gặp trong giấc mộng đêm khuya!
“Ơ ơ ơ.” Trư Cốt Diện Giả đảo mắt nhìn vào cái tay đang nắm chặt kiếm của hắn, thở hổn hển cười vài lần: “Ngươi biết ta?”
"Ngươi thấy sao?" Khương Vọng hỏi ngược lại.
“Ta nghe có người nói ở đây có người của Trang Quốc nên mới tới.”
Trong đầu Khương Vọng lập tức hiện lên một cái tên, Tịch Tử Sở. Không phải là Hồ Thiếu Mạnh sẽ không làm những chuyện mượn đao giết người như vậy. Nhưng nếu nói có người biết thông tin xuất thân từ Trang Quốc của hắn thì Tịch Tử Sở càng có nhiều khả năng hơn.
Trư Cốt Diện Giả tiếp tục nói: “Huynh đệ tỷ muội của ta đã chết rất nhiều trong trận này. Cách đây vài ngày đã có bốn người chết liền một lúc. Có một tên nhóc họ Chúc, hắn tên gì nhỉ? Chúc Duy Ngã? Ôi ôi chúng ta vốn dĩ định đi giết hắn nhưng lại nghe nói hắn đã lĩnh ngộ Thái Dương Chân Hỏa gì đó. Hắn đã thành Nội Phủ thần thông rồi, ngay cả Khôi Sơn còn không giết được hắn. Thôi bỏ đi...”
Gã nói lải nhải một lúc lâu rồi bỗng nhiên hỏi Khương Vọng: “Ngươi là người Trang Quốc sao? Xuất thân từ đạo viện của thành Phong Lâm?”
Chúc Duy Ngã sao...
Thần trí của tên Bạch Cốt Diện giả trước mặt này có vẻ không được bình thường, gã đã sẵn lòng nói nhảm thì Khương Vọng cũng cho phép.
Một lúc sau, Tô Tú Hành, Trúc Bích Quỳnh, Trương Hải, Hướng Tiền tất cả chiến lực siêu phàm hiện tại của quặng mỏ Hồ thị đều đã tập hợp lại.
Khương Vọng nhìn Trư Cốt Diện Giả béo ục ịch, trả lời: “Đã từng.”
“Ôi ôi ôi.”
Trư Cốt Diện Giả dường như không hề để ý đến những tu sĩ siêu phàm vừa tụ tập lại, chỉ là sau khi gã nghe được đáp án xác thực từ miệng Khương Vọng thì đột nhiên tắt tiếng cười: “Bỗng dưng ta thấy đói bụng quá.”
Thân hình của gã còn mập hơn Trọng Huyền Thắng vài vòng.
Nhưng khi bắt đầu di chuyển thì lại nhanh như tia chớp.
Trong nháy mắt đã đến trước mặt Khương Vọng, giống như con dã thú chưa được khai hóa muốn cắn cổ hắn.
Keng!
Trường kiểm rút ra khỏi vỏ chắn ngang miệng gã.
Răng nanh và thân kiếm va chạm vào nhau phát ra tiếng kim loại giòn tan.
Tuy đầu óc của Trư Cốt Diện Giả không bình thường nhưng lúc chiến đấu thì lại tuyệt đối không chậm trễ. Lúc cái miệng đang hướng tới Khương Vọng, hai cánh tay cũng ôm lấy hắn luôn. Với sức mạnh to béo của gã, chỉ cần một cái ôm cũng có thể làm thân xác đối thủ nổ tung trong chớp mắt.
Nhưng Khương Vọng đã lấy thân kiếm chặn răng gã, tiếp đó vờ như không thấy hai cánh đang ôm của gã, tay ép xuống chuôi kiếm, toàn bộ chín Tinh Hà Đạo Toàn lớn mở ra, đạo nguyên điên cuồng vỗ tung, ép kiếm về phía trước!
Trong lúc kịch liệt, mũi kiếm và hàm răng của Trư Cốt Diện Giả đã ma sát đến mức tóe ra ánh lửa.
Khương Vọng tuyệt đối tin tưởng vào Trường Tương Tư. Tuy thanh kiếm này chưa được uẩn dưỡng quá lâu, vẫn còn thiếu một chút uy năng phụ gia, nhưng bản thân nó đã vô cùng sắc bén.
Khương Vọng muốn cùng với tên Trư Cốt Diện Giả này nhìn xem, kiếm của hắn bổ đôi nửa đầu tên Trư Cốt Diện Giả này trước, hay là Trư Cốt Diện Giả bóp nổ thân thể của hắn trước.
Cho dù gã là một trong mười hai Diện Giả khét tiếng của Bạch Cốt Đạo, cường giả Đằng Long Cảnh đỉnh phong.
Khương Vọng cũng hoàn toàn không sợ.
Khi tiếp xúc, muốn nhanh chóng phân định sinh tử.
Bùm!
Bụng của Trư Cốt Diện Giả phát ra một tiếng nổ, cả người lui về phía xa với tốc độ còn nhanh hơn trước đó.
Khương Vọng dùng kiếm bức lui Trư Cốt Diện Giả, lập tức quát lớn: “Hướng Tiền, Trương Hải, các ngươi có trách nhiệm bảo vệ quặng mỏ! Nếu không lập tức ra tay, chắc chắn các ngươi sẽ bị đưa lên quan phủ của Đại Tề!”
“Tô Tú Hành, Trúc Bích Quỳnh, hai ngươi giúp ta giết tên mập này, coi như ta nợ các ngươi một ân tình!”
Trước đó hắn không triệu tập mọi người vây đánh là bởi vì những người này và hắn đều không phải giao tình có thể trải qua sinh tử.
Nếu hắn không thể thể hiện ra năng lực chiến đấu đối đầu trực tiếp với Trư Cốt Diện Giả, e là mọi người sẽ giải tán ngay lập tức.
Chính vì vậy hắn mới mạnh mẽ lấy công đối công, chính là để tạo ra khí thế trước, sau đó mới liên động những kẻ này đến giúp đỡ để tạo nên ưu thế của quả cầu tuyết.
Khương Vong đã nói như vậy, dù Trương Hải và Hướng Tiền có muốn hay không thì cũng phải tiến lên phía trước.
Nhưng mắt Tô Tú Hành lại sáng lên: “Có thể giải độc cho ta không?”
"Chắc chắn!"
Khương Vọng vừa dứt lời, quyền của Tô Tú Hành đã lao theo gió đến: "Tên mập chết tiệt, ngươi cười chướng tai quá!"
Trư Cốt Diện Giả vung cánh tay lên, cơ bắp cuồn cuộn của gã nhanh chóng phồng lên, đánh một chưởng vào chủy thủ của Tô Tú Hành, khiến cả người hắn ta bị đánh lùi lại.
Tô Tú Hành liên tiếp lăn mấy vòng mới mất hết sức lực, ngã khụy xuống đất.
Cảnh tượng vừa rồi đã lập tức hù dọa Trương Hải và Hướng Tiền đang muốn giao đấu.
"Ôi ôi ôi."
Trư Cốt Diện Giả đột kích Khương Vọng nhưng một kích này lại vô dụng, ngược lại môi còn bị lưỡi kiếm sắc bén của Trường Tương Tư gây thương tích, máu tươi chảy ra, đã thế còn bị Tô Tú Hành tấn công.
Nhưng gã không những không tức giận mà còn có vẻ vui.
Gã không thèm đếm xỉa đến những người kia, chỉ ngây ngẩn nhìn Khương Vọng, miệng phát ra những lời nói mớ của tâm lý không bình thường: “Ta vẫn đang nghĩ xem ngươi là ai. Có thể khiến ta ngạc nhiên vui mừng hay không?”
"Chúng ra có lẽ là bạn cũ nhỉ."
“Ở Gia Thành, ta đã ăn người thân bạn bè của ngươi chưa?”
“Ngươi đã phẫn nộ ra sao, đã hận ta đến mức nào.”
"Ôi ôi ôi, loại thù hận này là món ăn ngon đến nhường nào!"
"Dường như ta đã ngửi thấy hương thơm ngọt ngào của nó."
"Từng khối máu thịt trong người ngươi, chắc chắn đều chứa đầy sự hận thù với ta?"
"Mau tới! Mau tới đi! Ta không thể đợi được nữa rồi..."