Chương 354: Bảo vật xuất thế, mỗi người một thủ đoạn
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tô Tú Hành lo lắng nhìn Khương Vọng, nhưng không phải là lo cho an nguy của hắn mà chủ yếu là lo cho giải dược của gã.
Nhưng nhìn Khương Vọng đang đứng giữa mây tía, kiếm như sao băng, một kiếm đã xuyên qua.
Sự phẫn nộ của hắn.
Đều nằm trong kiếm.
Keng!
Một thanh đao Dịch Cốt va chạm với mũi kiếm của Khương Vọng.
Trư Cốt Diện Giả dựa vào sự nhanh nhẹn đối lập với thân hình của gã, ngăn cản thế tấn công của Khương Vọng.
Đao nhỏ Dịch Cốt chỉ dài ba tấc.
Được cầm chặt trong lòng bàn tay gã, như một cây kim thêu.
Nó cứ tựa như hồ điệp xuyên hoa, sát khí linh động tản ra bốn phía.
Đao nhọn chém vào thân kiếm đến ba lần, nhưng kiếm vẫn không hề hấn gì.
Ngay sau đó hàn quang uốn lượn dọc theo trước mũi kiếm.
Tựa như có thể băm đối thủ đến thịt nát xương tan, Trư Cốt Diện Giả bỗng nhiên hoa mắt, chỉ thấy một chiếc lá rụng bay qua.
Mũi đao vẫn còn hướng về phía trước nhưng mắt đã không còn nhìn thấy bóng người.
Đạo thuật của Điếu Hải Lâu, Nhất Diệp Chướng Mục.
Người ra tay đương nhiên là Trúc Bích Quỳnh.
Thực ra nàng ta cũng không rõ tại sao mình lại ra tay. Ở Điếu Hải Lâu đã có sư trưởng hết mực yêu thương nàng, một lời hứa hẹn ân tình của Khương Vọng dường như chẳng là gì cả.
Họa khí trong Phúc Họa Cầu đã đầy nên phải giết Trư Cốt Diện Giả của Bạch Cốt Đạo để diệt họa khí có lẽ có thể xem là lí do hợp lý hơn.
Nàng khẩn trương tham gia vào trận đấu, vì thế nên không thể để ý, một nửa bên ngoài của Phúc Họa Cầu được nàng giấu trong ngực, có hồng quang đang dần dần bơi ra.
Một mặt đen một mặt đỏ, phúc họa cùng tới.
Nói thì chậm, nhưng chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Tầm nhìn của Trư Cốt Diện Giả bị che khuất, Khương Vọng lập tức chuyển thân theo kiếm, liên tiếp chém ra bảy kiếm.
Mỗi một kiếm đều chạm tới lực sát thương lớn nhất của Tử Khí Đông Lai.
Tay trái nhanh như bay.
Diễm hoa,
Diễm hoa,
Diễm hoa.
Trư Cốt Diện Giả vừa thoát khỏi huyễn thuật che mắt lại nhìn thấy tầng tầng lớp lớp kiếm ảnh.
Sau đó trăm hoa nở rộ trước mặt.
Đạo thuật Hoa Hải đã tung ra!
Có thêm sự gia trì của Thận Châu, Hoa Hải trong thực tế còn mạnh hơn trong Thái Hư Huyễn Cảnh rất nhiều. Mặc dù Trư Cốt Diện Giả có tu vi Đằng Long Cảnh đỉnh phong nhưng thực lực không thể nào so được với tên hòa thượng ngứa miệng mà Khương Vọng gặp ở trận chiến Phúc Địa.
Vì vậy hắn nhất thời không nhìn ra thực hư.
Nhưng hắn cũng không cần phải nhìn ra.
Yết hầu gã phát ra một tiếng gầm gừ nhẹ, thân thể đột nhiên phát tướng!
Ước chừng chừng to cao hơn gấp đôi.
Gân xanh của gã nổi lên giống như mấy con rắn nhỏ run lên, cơ bắp cuồn cuộn, giống như một con ác thú dữ tợn.
Hoàn toàn không giống người thường.
Bảy kiếm liên tục chém xuống, máu thịt tung tóe.
Diễm hoa lao tới, thịt cháy da đen.
Từ xa, Tô Tú Hành như cầu vồng rơi xuống, như một thích khách dùng một kiếm đoạt mạng, lốc xoáy bao quanh, trực tiếp rơi trên chiếc cổ đang phồng lên như cái túi lớn của tên Trư Cốt Diện Giả. Một kích đánh xa, chiếc chủy thủ sáng loáng cắm chặt trên người Trư Cốt Diện Giả.
Dưới sự cố ý khống chế của Khương Vọng, Hoa Hải không hề che mắt những người khác.
Trương Hải đứng từ xa ném tới một viên đan hoàn đỏ đen, nổ vang trên người của Trư Cốt Diện Giả.
Ngay cả Hướng Tiền cũng vươn tay xuất ra một thanh trường kiếm, điều khiển từ xa vẽ một đạo máu trên người Trư Cốt Diện ra rồi đi, xem như đã hoàn thành công kích.
Kiếm xiêu xiêu vẹo vẹo, lực sát thương cũng rất kém.
Toàn bộ đòn tấn công đều rơi trên người Trư Cốt Diện Giả cùng một lúc.
Thịt nứt xương gãy, máu chảy tràn trề.
Gã chỉ nhất thời không để ý, vậy mà lại trọng thương dưới sự chỉ đạo của Khương Vọng!
Những vết thương này nếu ở trên người của tu giả tầm thường thì đã sớm đã lấy mạng họ.
Nhưng gã không những vẫn đứng được mà khí thế còn điên cuồng.
Ục ục ~ ục ục ~ ục ục ục ục ~
Tiếng bụng đói kêu lên, nhưng lại như tiếng sấm bạo liệt.
Chấn động đến nỗi khiến người khác đinh tai nhức óc.
Hướng Tiền và Trương Hải không thể chống đỡ được, máu chảy tràn ra từ trong tai, lập tức phải bịt tai tránh đi.
"Đau..."
Trư Cốt Diện Giả hét lên: "Đau quáaaaaaaaaa!"
Nhưng thân thể gã lại phát tướng một lần nữa.
Cao chừng ba trượng rộng ba trượng. Người như một ngọn núi toàn máu thịt.
Hai mắt gã trợn tròn, khảm bên trong mặt nạ Trư Cốt cũng đang to dần lên, tơ máu tràn lan trong tròng mắt, nhìn cực kỳ hung ác đáng sợ.
Những vết thương vừa xuất hiện trên người gã, nhìn thì nhiều, nhưng lúc này so với thân hình của gã thì lại nhỏ bé đến đáng thương.
Trên cổ gã có đeo một cái còi bằng bạch cốt.
Lúc này bên trong đó đột nhiên phát ra âm thanh gấp gáp.
m thanh đó nghe thì êm tai, nhưng lại đầy vẻ kinh hoảng.
“Trư Diện, ngươi đang làm gì thế? Mau dừng lại! Sứ giả muốn ngươi …”
m thanh bỗng nhiên im bặt.
Trư Cốt Diện Giả kéo cái còi xuống, tiện tay bóp nát.
Lúc gã tu luyện bí pháp Thập Nhị Thần Tướng đã xảy ra một sự cố.
Tu vi gã không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn mạnh hơn bình thường. Chỉ có điều, chính là có lúc sẽ không thể khống chế được suy nghĩ, tính tình cũng hung ác dễ tức giận, bắt đầu độc ác tàn bạo mất hết nhân tính.
Vì lúc này bị thương nên đã mê muội.
Lập tức phát điên không nghe theo mệnh lệnh của ai.
"Đói, ta đói."
Gã ném cái còi mình vừa bóp nát vào trong miệng, cứ thế nuốt xuống.
Tiếp đó lại dùng hai ngón tay mập mạp khổng lồ vê cái chủy thủ đang cắm trên cổ ra bỏ vào miệng.
Két két!
Cắn một phát.
"Chủy thủ của ta!" Tô Tú Hành kêu lên thảm thiết.
Trời còn thấy thương, đó là tiếng kêu thảm thiết nhất của hắn. Xem chừng còn có thể so với tiếng kêu đau của Trư Cốt Diện Giả.
...
Lúc này, nhóm thợ mỏ trong khu quặng sớm đã chạy theo Hồ quản sự và đám võ giả, mấy trăm người trốn ở một nơi xó xỉnh nhất trong khu mỏ.
Như một đám sơn dương đợi làm thịt.
Đối diện với nguy hiểm vượt quá sức tưởng tượng như vậy, người bình thường không hề có năng lực tự bảo vệ.
Không nhìn thấy gì là tốt nhất.
Nhưng Trư Cốt Diện Giả sau hai lần bành trướng, giờ gã đã cao hơn cổng lớn của quặng mỏ.
Ở xa xa, cứ thế xuất hiện rõ ràng trong mắt họ.
Cả đám người đều run rẩy sợ hãi.
Có người hai hàm răng lập cập: "Đây... Đây là loại quái vật gì?"