Chương 382: Ta nên bồi tội như thế nào đây
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thứ gọi là lệnh cấm lại chẳng khác gì thùng rỗng kêu to.
Trong trấn.
Khương Vọng trực tiếp vò bố cáo thành một cục, tiện tay ném xuống đất.
Ầm!
Sức mạnh trộn lẫn đạo nguyên, ném đống giấy vụn xuống đất tạo thành một cái hố.
Hồ Lão Căn sợ hãi run rẩy cả người, đặt mông ngồi xuống ghế.
Khương Vọng lạnh lùng nhìn lão ta: “Ta cho ngươi quyền lực, ta gánh chịu tổn thất, ngươi chẳng cần làm gì, chỉ cần truyền mệnh lệnh của ta xuống là được. Nhưng ngươi ngay cả điều này cũng không làm được. Mỗi một người chết ở trên trấn ngươi đều có trách nhiệm. Hồ Lão Căn, ngươi nghiệp chướng nặng nề, chết trăm lần cũng không đủ chuộc tội!”
Mặt mũi Hồ Lão Căn xám như tro tàn.
“Ta cũng có trách nhiệm, vậy mà lại giao vị trí như vậy cho một kẻ phế vật như ngươi!”
Khương Vọng phất tay ra ngoài, vừa đi vừa ra lệnh: “Tiểu Tiểu ở lại trấn, tạm thời nắm quyền, chuẩn bị vật tư. Trương Hải trấn giữ ở đây, bất cứ kẻ nào không phục hoặc là chống đối thì đều có thể giết! Tất cả bổ khoái, võ sĩ, toàn bộ đều hành động, ngay hôm nay, không cho bất cứ kẻ nào ra ngoài đi lung tung, toàn bộ đều phải ở trong nhà. Lấy trấn sảnh làm trung tâm, Hướng Tiền, Trúc Bích Quỳnh, chia nhau thăm dò hai khu.”
Trong mấy trăm dặm bôn ba từ Trang Quốc đến Phong quốc, tính tình của hắn đã được mài giũa.
Gặp mối nguy này lại càng thêm dứt khoát: “Ta tự mình đến thôn xóm. Trước tiên thi hành cấm lệnh, sau đó lại điều tra bệnh tình từng nhà một. Lần phát bệnh quy mô lớn này ta nghi ngờ nó là ôn dịch!
“Nếu như dân chúng không chịu cách ly thì sao?” Hướng Tiền hỏi: “Cũng giết luôn sao?”
Khương Vọng dừng bước, liếc Hướng Tiền một cái nói: “Chúng ta ngăn trong ngăn ngoài là để cứu dân chúng, ngươi giết như vậy thì việc chúng ta làm còn ý nghĩa gì nữa chứ? Không được giết, lấy khuyên can là chính, nếu khuyên không được thì có thễ cưỡng chế thi hành. Có thể phạt tiền, phạt lương thực, tùy mức độ mà xử phạt!”
“Đã rõ!”
Khương Vọng trực tiếp một người một kiếm đi đến các thôn xóm trong trấn để điều tra, những người còn lại cũng lu bu làm việc.
Hồ Lão Căn bị thu hồi toàn bộ quyền lực ủ rũ ngồi một chỗ, mặt mũi xám như tro tàn.
Độc Cô Tiểu bắt đầu sắp xếp mọi chuyện, lúc này lão ta mới phục hồi tinh thần, đứng dậy lảo đảo đi ra ngoài.
Dáng vẻ như cái xác không hồn.
Độc Cô Tiểu chỉ nhàn nhạt liếc lão ta một cái liền tiếp tục làm việc của mình.
Lúc trước nàng giải thích giúp Hồ Lão Căn trước mặt Khương Vọng chẳng qua chỉ là thể hiện giá trị của mình trước mặt Khương Vọng mà thôi.
Nàng chẳng có một chút thiện cảm nào đối với con người của Hồ Lão Căn.
Ban đầu chính là Hồ Lão Căn thuê nàng đến mỏ quặng làm việc, sau đó nàng mới phải chịu sự ngược đãi của Cát Hằng. Mặc dù Hồ Lão Căn căn bản chưa chắc đã biết được sự tàn bạo của Cát Hằng, nhưng là do lão ta gây ra không thể nào chối bỏ được.
Sở dĩ không trả thù cũng chỉ vì Khương Vọng không cho mà thôi.
Trải qua chuyện lần này, một chút “tình cảm” giữa lão ta và Khương Vọng đã tiêu hao hầu như chẳng còn gì.
Đây là cái giá phải trả cho sự vô năng và tự cho là đúng của lão ta.
Sống chung với Khương Vọng một thời gian dài như vậy, Độc Cô Tiểu đã sớm hiểu rõ, Khương Vọng không phải là một người có thể giận cá chém thớt, trốn tránh trách nhiệm. Chỉ cần thi hành theo yêu cầu của hắn, nếu như do quyết sách của hắn sai, hắn tuyệt đối sẽ không khiến người khác phải chịu trách nhiệm.
Mà trong chuyện lần này, biểu hiện của Hồ Lão Căn hỏng bét khiến cho Khương Vọng vô cùng thất vọng, không giết lão ta ngay lập tức là đã kiềm chế lắm rồi.
Hồ Lão Căn kéo lê đôi chân rời khỏi trấn sảnh.
Đã qua tháng sáu, ánh mặt trời chẳng hề… dịu dàng nữa.
Hơn nữa ánh mặt trời vào giữa trưa chiếu thẳng lên người chẳng khác nào kim châm.
Hồ Lão Căn híp mắt nhìn, nhưng không thể nào ngăn nổi dòng nước mắt vẩn đục.
Lão ta thật ra chỉ là một người thuần phác, lão ta không khổ sở vì mình bị tước mất quyền lực.
Lúc làm quản sự ở mỏ quặng Hồ thị, lão ta chưa hề rút tiền bỏ túi riêng. Làm đình trưởng ở trấn Thanh Dương, lão ta cũng chưa từng mưu cầu của cải cho riêng mình.
Lão ta không có con cái, chỉ có một bà vợ già hung hãn, hai vợ chồng không có ham muốn hưởng thụ vật chất quá lớn.
Cho nên cho dù làm đình trưởng, lão ta vẫn ở lại căn nhà cũ.
Điều chân chính làm cho lão ta bi thương chính là, ngay lúc nãy, lão ta đã ý thức được lão ta đã trở thành “hung thủ giết người”.
Nếu như lão ta nghiêm khắc thi hành mệnh lệnh lúc trước mà Khương Vọng đưa ra, ngăn cản trong ngoài thì có lẽ hôm nay đã có rất nhiều thôn dân không cần phải chết đi.
Đúng như những gì Khương Vọng nói lúc nãy, mỗi một người bệnh chết trên trấn lúc này Hồ Lão Căn lão đều phải chịu trách nhiệm!
Bả vai gầy yếu của lão ta làm sao có thể gánh vác được những chuyện này?
Khương Vọng làm việc mạnh mẽ vang dội, mệnh lệnh vừa ban xuống thì liền tự mình đến thôn xóm. Những nơi đó lại càng thiếu sự quản chế, hắn chỉ có thể dùng tu vi siêu phàm để tự mình xử lý.
Nhưng ở trấn Thanh Dương, đây là chuyện cũng không phải có thể thi hành đơn giản như vậy.
Toàn bộ dân chúng của trấn Thanh Dương, trước đó đều chẳng hề xem trọng chuyện này.
Dưới sự chỉ huy của Độc Cô Tiểu, dán một tờ dân thư mới, biểu thị tính nghiêm trọng của bệnh dịch, giải tán đám đông cần phải có thời gian.
Mà nhân thủ trấn giữ trấn Thanh Dương lại thật sự thiếu đến mức đáng thương.
Hồ Lão Căn đần độn đi ra ngoài, trên đường đi mỗi một đám đông tụ tập đều khiến lòng lão ta rét run.
Nếu như đó là ôn dịch…
Nếu như ôn dịch thật sự bùng phát…
Loại hậu quả này, lão ta không dám tưởng tượng.
“Các hương thân phụ lão! Lão hán nói cho các vị biết!”
Hồ Lão Căn đi đến bên cạnh đám người, bỗng nhiên gào thét: “Trấn Thanh Dương bùng phát bệnh dịch, đã chết mấy chục người rồi!”
“Rất có thể là ôn dịch!”
“Mọi người nên mau chóng trở về nhà, đừng tụ tập nữa, cũng đừng ra ngoài!”
Mỗi khi lão ta đi qua một chỗ, liền hô to một lần.
Rất nhiều người nhận ra lão ta.
Lão ta đã sinh ra, lớn lên, thành thân và gia đi ở trấn Thanh Dương này.
Nơi đây có rất nhiều người tin tưởng lão ta.
Thấy tiểu lão đầu này buồn rầu, có người cảm thấy quái dị, có người cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại có càng nhiều người hơn lựa chọn tin tưởng.