Chương 435: Vì sao chúng ta không giết Đỗ Như Hối?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Khương đại nhân! Ta đương nhiên cũng không đi.” Tiếng nói của hắn ta cực kỳ to lớn vang dội.
“Không cần công bố việc này.” Khương Vọng đưa ra quyết định: “Dời toàn bộ bá tánh các thôn phía dưới trấn vực đến trong trấn, thống nhất sắp xếp, để lại toàn bộ ngoại ô cho hung thú. Tất cả mọi thứ còn lại thì đều như trước.”
Những nơi trong thành vực Gia Thành có hung thú gây hoạ thì đều là tu sĩ siêu phàm do phía Gia Thành xuất động xử lý.
Phụ tử Hồ gia tiếp nhận trấn Thanh Dương, cũng tiếp nhận trách nhiệm chống đỡ hung thú.
Tới Khương Vọng hiện tại cũng là như thế.
Nhưng hiện tại phải đối kháng với dịch hạch càng khủng bố hơn sau khi dị biến, lại không có khả năng điều động nhân thủ đi ra ngoài, cho nên phải từ bỏ ngoại ô, tập trung quản chế. Dưới tình huống dịch hạch nội bộ đã có thể khống chế, chỉ cần phong tỏa các cánh cổng tứ phía của trấn Thanh Dương thì cũng đủ để ngăn cản dịch hạch xâm nhập vào từ bên ngoài.
Dưới tình thế trước mắt, đây là biện pháp giảm thiểu áp lực đến nhỏ nhất.
...
Sau khi tự mình chạy đi một chuyến, rốt cuộc Khương Vọng cũng hiểu rõ thế cục hiện nay của Dương Quốc.
Phía Trọng Huyền Thắng và Tứ Hải Thương Minh đều nghiệm chứng tình báo không sai, dịch hạch hoành hành bừa bãi ở Dương Quốc đã thật sự biến dị tới mức độ có thể xâm hại tu sĩ siêu phàm.
Trường hợp tu sĩ siêu phàm đầu tiên thật sự bị chết bởi dịch hạch xuất hiện ở thành vực Việt Thành.
Lúc sau lại liên tục có hai trường hợp phát sinh.
Lòng người tại thành vực Việt Thành nhanh chóng rơi vào hoảng loạn, thế cục vất vả mới chuyển biến tốt đẹp lại lâm vào hỗn loạn lần nữa... Thậm chí còn gần như sụp đổ.
Sở dĩ thành vực Việt Thành tan tác nhanh như vậy, có một nguyên nhân chủ yếu gây nên.
Đó là sau khi xác định dịch hạch dị biến, thành chủ Việt Thành lại lập tức lựa chọn bỏ thành chạy trốn.
Vứt bỏ mấy chục vạn bá tánh bên trong thành vực!
…
Địa cung rộng lớn, Thánh chủ phảng phất như đã tĩnh tọa trăm năm.
Dưới bảo tọa, Trương Lâm Xuyên và Lục Diễm mỗi người đứng yên ở một bên, không khí có chút... Giương cung bạt kiếm.
Ít nhất Thố Cốt Diện Giả đứng ở đằng sau Trương Lâm Xuyên nhìn có vẻ kinh hồn khiếp đảm, không dám thở mạnh lấy một cái.
Một người mang mặt nạ Long Cốt đứng ở dưới hơn một chút, nhưng đứng ngay chính giữa, vừa không nghiêng về Trương Lâm Xuyên, cũng không nghiêng về Lục Diễm, chỉ trực diện với Thánh chủ trên bảo tọa.
Đứng chung một chỗ với hắn ta là một người đeo mặt nạ Hầu Cốt.
Lục Diễm nhắm cặp mắt chỉ có tròng trắng kia, âm u mà nói: “Dịch hạch ẩn núp, dựng dục, trưởng thành trên người thường, sau đó chợt bùng nổ, trực tiếp chạm đến siêu phàm, một lần viên mãn! Đây là chuyện sớm đã lên kế hoạch tốt, hiện tại lại kém nhiều như vậy. Trương Lâm Xuyên, ngươi muốn quyền chỉ huy rồi lại làm ra chuyện gì? Ngay cả Pháp tướng mà Thử Diện lưu lại cũng đã vận dụng, chẳng lẽ chỉ dừng lại ở hiệu quả như bây giờ sao?”
“Là Thánh chủ phát động Ôn Linh trước. Ý của ngươi là... Chẳng lẽ là trách Thánh chủ đại nhân sao?”
Đối mặt với chỉ trích của trưởng lão Lục Diễm, Trương Lâm Xuyên hoàn toàn không sợ. Có thể nhìn ra được, sau cuộc chiến ở thành Phong Lâm, địa vị của hắn ta ở Bạch Cốt Đạo đã có bước nhảy vọt rất lớn.
“Liên quan gì đến Thánh chủ? Là ngươi dùng người bất lực. Ôn Linh là thứ quan trọng như vậy mà ngươi lại giao cho Xà Diện? Lúc trước ở thành Phong Lâm, ả và Thử Diện, Khuyển Diện cùng nhau hành động, kết quả Thử Diện, Khuyển Diện mạnh hơn đều đã chết, ả lại còn sống. Sao ngươi còn ngu xuẩn đến tín nhiệm ả ta như vậy?”
“Vậy không đúng lúc chứng minh khả năng giữ mệnh của nàng ta mạnh hay sao?” Trương Lâm Xuyên đáp lại không mặn không nhạt: “Ta cũng suy xét đến điểm này.”
“Ngươi đừng có cưỡng từ đoạt lý với ta!” Lục Diễm cả giận nói: “Ngươi nghĩ lão phu không dám giết ngươi sao?”
“Ngươi đương nhiên dám! Ngươi giết ta ngay trước mặt Thánh chủ đi!” Trương Lâm Xuyên cũng nhìn như thật sự nổi giận, không hề duy trì hoà bình bên ngoài nữa: “Dù sao dưới sự sắp xếp ‘Thông minh’ của ngươi, Bạch Cốt Đạo đã thất bại thảm hại ở thành Phong Lâm, cao tầng người thì chế trận, người thì bị đuổi giết, điêu tàn như thế này thì lại chết thêm một sứ giả hèn mọn cũng có sao!”
“Ngươi!” Lục Diễm tức giận đến nói không nên lời.
“Ta cái gì mà ta? Đúng, dẫn đường ôn dịch phát triển, chuyện quan trọng như vậy không nên phái kẻ yếu đi phụ trách. Nhưng là ai có thể đi đây hả? Một loạt bố cục của ngươi làm cho Trang Cao Tiện cao lên một tầng, làm Đỗ Như Hối có thể thoát khỏi trói buộc. Có Chỉ Xích Thiên Nhai của Đỗ Như Hối ở đó, là ngươi có thể đi, hay là ta có thể đi?”
Lục Diễm nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, sau đó oán hận xoay người, nhìn Long Cốt Diện Giả mà nói: “Long Diện, ngươi thấy như thế nào?”
Mười hai Cốt của Diện Bạch Cốt Đạo, Thử Diện là đứng đầu của mười hai Cốt Diện, nhưng chỉ đơn thuần bàn về chiến lực thì Long Diện lại là người mạnh nhất trong đó.
Trong mười hai Bạch Cốt Diện Giả, chỉ có hắn ta là phá mở được Nội Phủ.
Thực lực thì không thể tranh cải được, ở cảnh giới này, hắn ta có thể sánh vai với Trương Lâm Xuyên.
Cho nên so với các Bạch Cốt Diện Giả khác, địa vị của hắn ta cũng mơ hồ càng cao hơn một ít. Chỉ là hắn ta luôn bế quan tu hành trong thời gian dài, không hành động bên ngoài nhiều lắm, nên mới không hung danh rõ ràng giống như các Bạch Cốt Diện Giả khác.
Câu hỏi này của Lục Diễm nhìn như muốn Long Diện nói rõ thái độ đứng về một bên nào đó, nhưng bên trong cũng không phải không có ý oán trách hắn ta thường xuyên bế quan, cho nên trong giáo không người có thể dùng.
Mà Trương Lâm Xuyên tuy đang đâm vào chỗ đau của Lục Diễm, nhưng cuộc chiến ở thành Phong Lâm đã qua đi, cho dù Thánh chủ không thông thói đời đến mấy cũng không có khả năng lại lôi chuyện cũ ra vào lúc này, cho nên thật ra chỗ đau này cũng không đau không ngứa.
Trong đó loanh quanh lòng vòng rất nhiều, ánh mắt của Hầu Cốt Diện Giả đứng ở bên cạnh Long Diện lập loè, lại không nói một lời.
“Nhị trưởng lão.” Giọng nói của Long Diện cực kỳ trung khí: “Vì sao chúng ta không giết Đỗ Như Hối? Như vậy các ngươi đỡ phải e sợ phập phồng, cả địa cung cũng không dám ra.”
Lục Diễm:...
Đỗ Như Hối chính là cường giả Thần Lâm Cảnh Tam Phẩm, nhìn chung hiện giờ toàn bộ chiến lực mạnh nhất của Bạch Cốt, cũng chỉ có Lục Diễm lão là một Ngoại Lâu Cảnh tứ phẩm, công thêm ba Nội Phủ Cảnh là Bạch Cốt Sứ Giả, Thánh Nữ, Long Diện.
Còn về thực lực của Thánh chủ...
Bạch Cốt Tôn Thần “Thức tỉnh” trong thân thể của Bạch Cốt Đạo Tử, chiến lực có thể phát huy tất nhiên mạnh xa hơn thời điểm lúc trước chỉ có thể thông qua dấu vết để cách không ra tay.
Nhưng mà đến cùng có thể phát huy ra bao nhiêu, lại là một dấu chấm hỏi.