Chương 441: Vi phụ có tội gì?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiểu Tiểu vội vàng xông lên bóp vai đấm chân, há miệng là liên tục gọi tỷ tỷ để dỗ dành.
Mấy ngày nay vẫn luôn là nàng ta nửa dỗ dành nửa lừa gạt, mới có thể làm Trúc Bích Quỳnh không ngừng đẩy nhanh tốc độ.
“Thôi đi.” Trúc Bích Quỳnh bĩu môi: “Xem như ta đã nhìn ra, ngươi là đồ không có lương tâm, bất kể tỷ tỷ dạy ngươi như thế nào, đối xử tốt với ngươi như thế nào, trong lòng ngươi cũng chỉ hướng về lão gia nhà ngươi thôi!”
“Không có!” Tiểu Tiểu vừa bóp vai rất chuyên nghiệp, vừa nói: “Trong lòng có tỷ tỷ, chỉ là hướng về lão gia mà thôi.”
“Chậc, ngày thường không thấy muội nói ngọt năng như vậy. Muội với lão gia của muội thật là người một nhà, đều nghênh trước đón sau khi cần dùng người, không cần thì bỏ như giày rách.”
Khương Vọng đứng ở một bên, nhìn chăm chú vào tình cảnh bên ngoài trấn Thanh Dương, làm bộ nghe không hiểu lời trong lời ngoài mang ý oán trách của nàng ta.
Không trung lại trở nên ấm áp, mấy áng mây trắng đang thanh thản du đãng.
Hướng Tiền đã ngủ một giấc trưa rồi đi ra từ chỗ bóng cây, nhịn không được mà hỏi: “Ngài thật sự cảm thấy nơi này sẽ có biến cố?”
“Không chỉ cảm thấy.” Khương Vọng không dời tầm mắt về, chỉ nói: “Chẳng lẽ ngươi không ngửi thấy khí tức nguy hiểm sao?”
Hắn lại hô lên với Trúc Bích Quỳnh: “Trúc đạo hữu, Phúc Họa Cầu của ngươi còn dùng được không vậy?”
Trúc Bích Quỳnh liếc nhìn Tiểu Tiểu một cái, ý là ta đâu có nói sai đúng không? Muội nhìn xem lão gia nhà muội là dạng gì.
Miệng nàng ta lại lớn tiếng trả lời: “Không có đâu!”
Hướng Tiền chần chờ một lúc lâu, sau đó không tình nguyện mà nói: “Ta có một bộ kiếm trận, có lẽ sẽ có tác dụng. Nhưng nếu có thể không dùng thì tốt nhất đừng dùng...”
...
Thành Chiếu Hành, trong cung điện triều đình Dương Quốc.
Quốc quân đời thứ hai mươi bảy của Dương Quốc – Dương Kiến Đức phá lệ thượng triều.
Nói chính xác hơn, bên trong có ôn độc dị biến, tu sĩ siêu phàm nào cũng cảm thấy bất an, bên ngoài có đại quân Tề Quốc đột nhiên bao vây đóng quanh biên cảnh. Dương Quốc đột niên trở nên bấp bênh bất ổn, lâm vào thời khắc sinh tử tồn vong chỉ trong một đêm.
Mà Dương Kiến Đức vẫn đang tu hành trong Dưỡng Tâm Điện, hình như không tính để ý tới, vẫn y như thường lệ, bảo Thái tử nhiếp chính, triều thần phụ tá để ứng phó cục diện lần này.
Là do Thái tử Dương Quốc Dương Huyền Cực khóc lóc cầu xin, mới mời được ông ta lên điện để mở ra triều hội lần này.
Dưới Đan bệ, triều thần xôn xao nói đủ mọi chuyện, tiếng nói đúng là hết sức to lớn vang dội, nhưng hoàn toàn không có một hướng đi xác định.
Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ do sự cường đại của Tề Quốc đã thâm nhập nhân tâm, cho dù chỉ phát một quân, Dương Quốc cũng tuyệt đối không thắng nổi. Thế cục hiện nay đã làm những đại thần của Dương Quốc thật sự có chút tuyệt vọng!
Phía trên Long ỷ, Dương Kiến Đức mơ màng sắp ngủ. Sở dĩ ông ta còn cố nén không rời đi, cũng chỉ vì đang chờ một màn diễn chính mà thôi.
Chỉ là không ngờ tiền diễn này lại dài dòng như vậy, làm ông ta cảm thấy thật không thú vị.
“Phụ vương!” Tiếng nói của Thái tử Dương Quốc làm tinh thần ông ta rung lên, cố nén suy nghĩ ngồi xếp bằng tu hành lại, ông ta ngồi thật ngay ngắn.
Làm người chủ chính thực tế những năm gần đây trên triều đình Dương Quốc, Thái tử Dương Quốc vừa mở miệng thì toàn bộ triều đình lập tức an tĩnh lại. Một cái chợ bán thức ăn ồn ào nhốn nháo đột nhiên biến trở về thành nơi trang trọng nghiêm túc lần nữa.
Thái tử Dương Quốc đứng ở vị trí đầu của chúng thần, đối diện xa xa với Dương Kiến Đức.
Hình thể hắn ta cao lớn, mặt rộng tiếng vang, quả nhiên rất có khí thế: “Nhi thần cho rằng, Dương Quốc đã bệnh nặng mấy trăm năm, giờ đã tới lúc cần thay đổi!”
“À?” Sắc mặt Dương Kiến Đức không thay đổi: “Muốn thay đổi thế nào?”
Hiển nhiên Thái tử Dương Quốc sớm đã có chuẩn bị, lập tức lớn tiếng mà nói: “Bước đầu tiên, phụ vương cần hạ chiếu cáo tội bản thân, thẳng thắn thành khẩn nói ra sai lầm của mình, cầu được quốc dân thông cảm!”
Lưu Hoài – Thái giám thân tín nhất, phụng dưỡng bên cạnh Dương Kiến Đức vào mọi lúc mọi nơi – lập tức quát lên: “Thái tử chớ quên hai chữ tôn ti!”
Trong cuộc tranh đấu giữa Thái tử và các vương tử khác, gã đương nhiên sẽ đứng ở phe của Thái tử. Bởi vì gã biết rõ, Dương Kiến Đức cũng không có ý định thay đổi Thái tử. Hơn nữa vương tử khác cũng thật sự không có người nào có thể tạo thành uy hiếp với Thái tử.
Nhưng nếu Thái tử phát ra khiêu chiến với Quốc quân, vậy thì không có gì phải nghi ngờ, gã nhất định sẽ đứng ở trước người Quốc quân. Làm một thái giám, gã biết rõ mọi thứ của mình đều là Dương Kiến Đức ban cho, gã dựa vào Dương Kiến Đức mà tồn tại, sự trung thành của gã cũng chỉ có thể trao cho Dương Kiến Đức.
Mà hôm nay, trong triều đình này, gã hoảng sợ phát hiện, Thái tử lại thật sự khởi xướng khiêu chiến, hơn nữa là trước thế cục trong ngoài đều khốn đốn, phong vũ phiêu diêu này!
Gã chưa kịp tự hỏi, đã theo bản năng lên tiếng quát bảo ngưng lại.
Nhưng...
“Yêm nô!” Thái tử Dương Quốc giận giữ chỉ thẳng lên: “Ta nói chuyện với Phụ vương, tới phiên ngươi xen mồm hay sao? Triều cương bại hoại là bởi vì Phụ vương tin nhầm lũ tiểu nhân gian nịnh như ngươi!”
Từ trước đến nay Thái tử luôn tao nhã nhân hậu, ngày xưa há miệng là gọi Lưu công công, hết sức lễ kính, tâm ý cũng chưa từng gián đoạn. Mà hôm nay hắn ta lại chỉ thẳng vào mũi mắng gã mà yêm nô.
Lưu Hoài cảm thấy thật sỉ nhục, tiếp theo thì tức giận, hận ý, toàn bộ xông thẳng lên, nhưng lại không dám phản kháng.
Bởi vì thái giám vốn chính là gia nô của Thiên tử, Thái tử làm chủ nhân tương lai của Dương Quốc, hoàn toàn có thể mắng nô tài nhà mình như vậy, danh chính ngôn thuận.
Bản nhân Dương Kiến Đức lại hết sức bình tĩnh, ông ta xua xua tay bảo Lưu Hoài lui ra.
Ông ta ngồi trên Long ỷ, hơi nghiêng về phía trước, nhìn xuống Thái tử mà mình đã lựa chọn: “Chiếu cáo tội bản thân? Vi phụ cũng muốn nghe xem, vi phụ có tội gì?”
Lưu Hoài lui vào trong góc, nghe thấy lời này của Quốc quân, gã bỗng nước mắt lưng tròng.
Không phải gã rơi lệ vì bản thân phải chịu khuất nhục, mà là vì Dương Kiến Đức!