Chương 442: “Có rất nhiều phương pháp đối phó lão ta!”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dương Kiến Đức làm vua của một nước, mà ngồi trong triều đình này, không tự xưng là cô gia quả nhân, mở miệng lại là “Vi phụ”. Nhìn như bình tĩnh tự kiềm chế, nhẹ nhàng thong dong, thật ra bên trong ẩn chứa một tia cầu xin và yếu ớt không dễ phát hiện... Người khác không biết, nhưng Lưu Hoài này đã phụng dưỡng Quốc quân hơn nửa đời người, sao gã có thể không biết?
Xưa nay thiên gia không có thân tình, nhưng cố tình lại khát vọng thân tình!
“Xin hỏi phụ vương!” Thái tử lập tức đáp lại, không có một tia chần chờ, hiển nhiên trong lòng đã ứ nghẹn rất lâu, không phun ra thì không thoải mái: “Không có lịch pháp của chính mình, vứt bỏ văn tự của chính mình. Quốc sao còn là quốc? Nhà còn gì là nhà? !”
Dương Kiến Đức trầm mặc một hồi, sau đó mới nói: “Hai việc này thật là thi hành ở trên tay cô...”
“Cô cũng có tội!”
…
Chủ nhân của một quốc gia, trọng nhất là uy quyền.
Ai cũng sẽ sai, nhưng Quốc chủ lại không được sai. Ai cũng có khả năng có tội, nhưng Quốc chủ không thể có tội.
Nắm giữ quyền lực tối cao, cao cao tại thượng, sao lại có tội kia chứ? Ai có thể thẩm phán?
Cho dù thiên hạ có tội, nhưng sao Quốc quân có thể có tội kia chứ?
Từ cổ chí kim, bất cứ thời điểm nào, lúc định tội một Quốc quân cũng là lúc ông ta đã mất đi quyền lực.
Những “Chiếu cáo tội mình” giả mù sa mưa kia thật sự không có gì để bàn cả, đơn giản là lừa mình dối người, tự phạt tam ly.
Mà hôm nay Dương Huyền Cực ép Dương Kiến Đức nhận tội, tuyệt đối không đơn giản là mấy lời ba phải như “Trẫm đức mỏng manh” linh tinh.
Hai tội danh vứt bỏ lịch pháp, vứt bỏ văn tự này, đặt ở bất cứ Quốc chủ nào cũng không phải chuyện nhẹ nhàng bâng quơ. Mà sẽ viết lại vào sách sử, sẽ bi đóng đinh bêu danh trên trụ sỉ nhục!
Ở Dương Quốc, chuyện lịch pháp, văn tự dần dần biến mất vẫn luôn là vùng cấm nghị luận. Không có bất cứ kẻ nào dám nói đến chuyện này, cũng không có bất cứ kẻ nào gánh vác được trách nhiệm như vậy.
Rất nhiều người đều cảm thấy, có lẽ chỉ có thể chờ đến lúc Dương Kiến Đức băng hà, trách nhiệm mới có thể được định ra, bị hậu nhân đẩy lên người này.
Cho nên lúc này trên đại điện triều đình Dương Quốc, Dương Kiến Đức trực tiếp thừa nhận đây là trách nhiệm của mình, làm rất nhiều người đều sửng sốt, kinh ngạc sửng sờ ngay tại chỗ.
Đặc biệt là Thái tử Dương Quốc là Dương Huyền Cực, hắn ta chuẩn bị rất nhiều chứng cứ, rất nhiều nước cờ đằng sau, đều để ứng phó làm Dương Kiến Đức “Nhận tội” như thế nào, tự nghĩ là từng bước liên hoàn, không cách nào thất bại.
Nhưng lần này Dương Kiến Đức lại trực tiếp “Nhận tội”, hắn ta có chút vô thố như bước một bước hụt chân.
Nhưng chung quy hắn ta cũng đã rèn luyện nhiều năm, nhanh chóng phản ứng lại, tiếp tục nói: “Cho nên...”
Dương Kiến Đức cắt ngang lời hắn ta: “Cho nên cô nên lỏa thân tự trói, quỳ hàng Vương sư? Trên là an ủi quân Tề, dưới là xin dân chúng tha thứ?”
Tuy là Thái tử Dương Quốc cũng có mong muốn này, nhưng sắc mặt vẫn có chút xấu hổ.
Bất kể như thế nào, bất kể là thần hay là tử, lời này đều không nên do hắn ta nói ra.
Nhưng nếu thời cuộc không đến nước này, hắn ta cũng sẽ không làm việc này.
“Cái này, đó...” Cổ họng Dương Huyền Cực ứ nghẹn, trong lòng nhanh chóng tổ chức tìm từ: “Trong lúc quốc gia nguy nan, xã tắc phiêu diêu, người làm quân phụ, theo lý nên điều phải gánh vác.”
“Sau đó thì sao, sau khi thì ngươi đăng cơ, tính làm như thế nào?” Dương Kiến Đức ngồi trên long ỷ đặt câu hỏi, từng bước ép sát: “Trực tiếp dẫn đầu đại quân đánh vào Tề Cung?”
Thái tử vốn chính là chủ nhân tương lai của xã tắc, Dương Huyền Cực đã điều hành nhiều năm, tuy rằng danh dự có chút không thể nào nói nổi, nhưng cũng không cần dám làm không dám nhận.
Thấy Dương Kiến Đức hỏi quá trực tiếp, hắn ta cũng nói thẳng: “Sau khi hài nhi đăng cơ, tất nhiên sẽ không quên mối hận hôm nay, nhất định sẽ chăm lo việc nước. Bên trong thì tu gia trị quốc, bên ngoài thì cường thế với ngoại bang. Lấy sức mạnh của quốc gia, tinh binh cường quân, bên ngoài kết giao với Tấn, Mục. Chờ đến một năm nào đó... Nhất định sẽ báo được quốc thù!”
Hắn ta nói thật dõng dạc hùng hồn.
Dương Kiến Đức ngồi trên cao lại chỉ hỏi: “Nếu Tề Quốc không chịu thì phải làm thế nào? Nếu cô tù thân khất tội, Tề Quốc vẫn không dung tha cho tông miếu cho Dương gia, ngươi tính làm thế nào?”
“Tề Quốc đại quân khóa chặt ngoài biên cảnh, chỉ đơn giản là kiêng kị ôn độc sau dị biến sẽ lan tràn, ta chỉ cần khống chế được ôn độc, thế bao vây sẽ không tấn công mà tự giải. Dương Quốc lấy thân phận thần đạo để phụng sự Tề Quốc nhiều năm, từ trước đến nay luôn kính cẩn nghe theo, cống lễ không dứt. Nếu Quân Tề dám không dung tha cho tông miếu của Dương gia, chẳng lẽ không sợ người trong thiên hạ phê bình sao?”
Dương Huyền Cực đĩnh đạc mà nói, cực kỳ tự tin, hoặc có thể nói, hắn ta cần phải biểu hiện sự tự tin, bày ra khí chất có thể gánh vác xã tắc như thế, vậy thì những người ủng hộ hắn ta mới không đến nỗi lắc lư trái phải.
“Ta cũng không hỏi tự tin có thể khống chế ôn độc dị biến của ngươi từ đâu ra.” Dương Kiến Đức suýt nữa đã bật cười, nhưng nhất thời không biết nên cười từ nơi nào, cũng thật sự không nên cười, ông ta chỉ hỏi: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng, tên sát tài Trọng Huyền Trử Lương lãnh quân Thu Sát tới đây, cũng chỉ vì ngăn cản ôn độc lan tràn đến biên cảnh Tề Quốc hay sao?”
“Nếu vì chuyện này, một phó tướng, hai đội người, canh giữ ở biên cảnh là đủ rồi! Chẳng lẽ Dương Quốc ta còn có tráng sĩ dám vuốt râu cọp của người Tề Quốc hổ sao?” Ông ta chụp rồi lại chụp tay vịn của long ỷ: “Cần điều động đến quân Cửu Tốt, cần đến Hung Đồ ra ngựa hay sao? Ngươi hỏi Hung Đồ là người phương nào? Ngươi đi đến thất thổ Đại Hạ nhìn một cái, hỏi những vong hồn kia thử xem!”
“Hung Đồ lại thế nào! Hung Đồ thì không thể nói chuyện trao đổi hay sao? Hung Đồ thì không có nhược điểm sao? Phụ vương! Ngươi đừng bị dọa nát lá gan! Hiện tại không phải ba mươi năm trước, Trọng Huyền Trử Lương già rồi!” Dương Huyền Cực cả giận mà quát: “Có rất nhiều phương pháp đối phó lão ta!”