Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 476: Thiên cân chi tử

Chương 476: Thiên cân chi tử


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cuối cùng chỉ có bốn người Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ, Khương Vọng và Hướng Tiền đi quận thành.
Có đến bảy vạn binh lính đang vây quanh phòng thủ ở quận Nhật Chiếu, đi nhiều người hơn cũng chẳng có ích gì.
Chi bằng chỉ bốn người đến, ngược lại có thể sẽ khiến Tống Quang bớt cảnh giác hơn.
Bốn người họ bay rất nhanh, nhưng lại không gặp cản trở gì cả, cứ thế đi từ trấn Thanh Dương đến bên ngoài quận thành rồi hạ xuống.
Bình thường, người ngoài không được phép phi hành ở bên trong thành.
Một dãy quân danh dài được dựng ở ngoài thành không xa, chỉ liếc mắt là có thể thấy. Hiện giờ, trong doanh địa đang tiến hoành thao luyện như ngày tường, nhưng sát khí thì đã ngút trời.
Trọng Huyền Thắng nhìn quân doanh rồi bỗng nhiên cảm thán: “Đáng tiếc thật, cái gọi là “Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường” đã là của Trọng Huyền Tuân, còn ta có lẽ chỉ có thể làm thiên cân chi tử.”
( 千金之子 , 坐不垂堂 : Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường; Những người con quan trọng đáng giá ngàn vàng trong gia đình, không được ngồi sát mái hiên, sợ bị mái ngói rơi trúng đầu.)
Khương Vọng liếc liếc nhìn người hắn, tỏ vẻ đồng tình sâu sắc: “Thiên cân chi tử, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc?”
Trọng Huyền Thắng cười ha ha rồi chợt ngừng lại: “Chỉ mong là sợi tóc này đủ bền!”
Tất nhiên Thập Tứ vẫn luôn im lặng, còn Hướng Tiền từ lúc xuất phát tới giờ cũng không nói gì.
Thực ra bọn họ đã đưa thiệp tới trước nên cũng không lo bị Tống Quang từ chối đón tiếp ngay từ ngoài cửa.
Cả bốn người vừa tới cửa thành, lập tức có người của quận phủ ra đón tiếp. Người đó là quản gia cực kỳ thân tín ở phủ của Tống Quang. Hắn cũng họ Tống, có lẽ là được chủ nhân ban cho.
Bên trong quận thành rất yên tĩnh, có lẽ là nhờ cảm giác an toàn từ bảy vạn binh đang đóng quân ở ngoài thành.
Đoàn người đi thẳng đến quận phủ.
Đây là lần thứ hai Khương Vọng tới đây rồi.
Nhưng lúc đó Tống Quang tiếp đón hắn ở phòng khách, lần này lại là ở nội viện. Có thể là vì đã nói rõ đây là chuyện riêng tư, nên những người biết được thân phận của bọn họ đã bị bịt miệng.
Thập Tứ và Hướng Tiền bị ngăn lại ở ngoài nội viện.
“Xin thứ lỗi, hộ vệ không được tiến vào nội viện.” Tống quản gia lên tiếng xin lỗi.
Người càng già lá gan càng nhỏ. Có thể thấy Tống Quang thực sự cẩn thận, ngay cả hai người hộ vệ tu vi Đằng Long Cảnh cũng phải ở ngoài.
“Không sao.” Trọng Huyền Thắng cười nói: “Các ngươi chờ ở ngoài đó đi.”
Khương Vọng cũng gật đầu với Hướng Tiền.
Nếu không bố trí trước kiếm trận thì Hướng Tiền cũng không thể thể hiện được các cấp bậc sát lực của Nội Phủ Cảnh. Chi bằng cứ để y canh giữ bên ngoài, nếu cần thiết thì có thể ở bên ngoài chặn các cao thủ của quận phủ cùng Thập Tứ.
Thập Tứ vẫn không nói gì, chỉ cùng Hướng Tiền theo hạ nhân của quận phủ đến chỗ nghỉ ngơi.
Còn Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng theo Tống quản gia vào trong nội viện.
Khi vào trong nội viện thì lập tức có cảm giác “trong này là chốn bồng lai thiên cảnh đặc biệt.”
Bên trong viện rất sâu và rộng, bày trí cực kỳ tao nhã.
Khương Vọng vốn cho rằng người tham lam như Tống Quang thì nơi ở của ông ta sẽ phải dát vàng dát bạc, tường bằng ngọc thạch, nhưng khi vào đây rồi với biết hóa ra ông ta có thú vui tao nhã như vậy.
Có thể thấy, “thú vui tao nhã” này cũng chỉ cần dùng tiền là có thể mua được, chẳng có gì khó. Dù không biết gì về nó cũng có thể thuê người hiểu biết đến bày trí giúp.
Bước đi của Tống quản gia đang dẫn đường cực kỳ nhẹ nhàng, không phát ra một tiếng động, có thể thấy hắn cũng là tu sĩ siêu phàm nhưng tất nhiên thực lực chưa vượt quá Đằng Long Cảnh.
Bọn họ đi hết mấy dãy hành lang liền thấy Tống Quang đang ngồi đợi trong phòng trà.
Hai đội vệ binh đang canh giữ ngoài cửa chăm chú nhìn bọn họ. Khương Vọng có thể thấy tu vi của bọn họ đều là Thông Thiên Cảnh.
Khi kéo cửa gỗ ra, một phòng trà được bày trí tao nhã hiện lên trước mắt hai người.
Tống Quang đang ngồi ở phía đối diện của cái bàn dài bằng gỗ thô, bên cạnh có một nữ tử trang điểm diêm dúa lòe loẹt đang ngồi dựa vào ông ta.
Vừa nhìn thấy nữ tử trang điểm lòe loẹt đó, bầu không khí tao nhã trong phòng liền tan biến trong chớp mắt.
Trong mắt Trọng Huyền Thắng có một chút chế giễu nhưng không lộ rõ trên khuôn mặt cười mỉm của hắn ta.
Tống quản gia tiến vào trong phòng, ngồi quỳ xuống châm trà cho bọn họ.
Đối diện Tống Quang chỉ có một đệm cói, rõ ràng là không để chỗ cho Khương Vọng.
Nhưng Khương Vọng cũng không để bụng lắm, tùy tiện ngồi xuống đất.
Trọng Huyền Thắng cũng lấy chân đẩy đệm cói sang một bên, cứ thế ngồi xuống đất.
Tống Quang nhìn thấy cảnh này nhưng cũng không định nói gì.
Tình huống hiện giờ và khi ông ta gặp Khương Vọng trước đó đã khác hoàn toàn, tuy lúc đó ông ta là chủ của một quận nhưng vẫn luôn giữa nguyên tắc tôn trọng cần thiết với Trọng Huyền gia của Đại Tề, hoặc có thể nói, là tôn trọng khả năng viện trợ của Trọng Huyền gia.
Bây giờ ông ta đã nắm trong tay bản vạn chiến binh, bên nào cũng muốn mượn sức. Một chút của cải viện trợ này đâu thể lọt vào mắt ông ta được nữa.
Sau khi Trọng Huyền Thắng ngồi xuống, hắn ta thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi mở miệng cười nói: “Thật ngại quá, ta hơi mập.”
“Quý nhân sinh phú tướng mà.” Tống Quang mỉm cười đưa tay ra: “Mời dùng trà.”
Lúc đó, hai đội vệ sĩ siêu phàm đang canh giữ ở bên ngoài phòng trà.
Tống quản gia rót trà xong thì quỳ gối ngồi ở bên cạnh.
Tống Quang thản nhiên ngồi xếp bằng, kế bên là một nữ nhân trẻ tuổi tục diễm (1) dựa vào người.
(1) Tục diễm: xinh đẹp mà dung tục.
Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng ngồi ở đối diện ông ta, cũng trực tiếp ngồi xếp bằng ở trên mặt đất.
Trọng Huyền Thắng nhấp một ngụm trà, sau đó khen ngợi Tống quản gia một tiếng: “Trà không tệ đấy!”
Tiếp theo hắn ta mới nhìn về phía Tống Quang rồi nói: “Tống quận chủ, tình huống ở quận Xích Vĩ đang rất căng thẳng. Chúng ta cần phải nhanh chóng thảo luận các điều kiện…”
“Chớ vội.” Tống Quang xua tay một cái, tay của ông ta có phần gầy guộc - đặc trưng của những người lớn tuổi, nhưng khớp xương thô to, có vẻ như rất có lực.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất