Chương 496:: “Hung Đồ sợ ta sao?”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ý niệm xoay chuyển.
Trương Lâm Xuyên nhanh chóng thích ứng thân hình mới chiếm được.
Thân hình của chính hắn ta có thể luyện thành hóa thân, rất thích hợp để sử dụng tiếp, tuyệt đối không thể từ bỏ.
Lúc này ưu thế của hắn ta ở chỗ, hắn ta hiểu và cũng quen thuộc bí pháp Bạch Cốt Đạo, có thể thích ứng thân thể đã bị Bạch Cốt Tôn Thần luyện chế này trong thời gian nhanh nhất.
Mà Vương Trường Cát lại là lần đầu tiên tiếp xúc với thân thể của hắn ta.
Thủ đoạn công phạt mạnh nhất của thân thể hắn ta, tất nhiên là U Lôi cấm pháp, đó là thứ hắn ta sáng tạo ta. Mà nếu là mượn thân thể hắn ta vận dụng bí pháp Bạch Cốt Đạo, vậy thì căn bản không có khả năng tổn thương tới Thánh Khu Bạch Cốt này.
Cho nên... Đại cục vẫn chưa dao động!
Trong lòng có muôn vàn ý niệm chuyển qua, Trương Lâm Xuyên đã thích ứng với thân thể mới, một mặt trấn áp ý chí rách nát tàn lưu của Bạch Cốt Tôn Thần, một mặt đi nhanh về phía trước, muốn công phạt thân thể của chính mình, ép Vương Trường Cát chiếm cứ thân thể mình ra để diệt sát.
Hắn ta nhanh chân bước ra.
Nhưng mà.
Chỉ thấy lôi quang tối tăm chợt bùng lên, điện quang kéo dài ra.
Lao ngục U Lôi tái hiện, vây hắn ta lại ngay tại chỗ!
…
“U Lôi cấm pháp!”
Trương Lâm Xuyên ngạc nhiên gào lên thất thanh.
Trong thời gian ngắn như thế, chỉ mới nhìn hắn ta thi triển mấy lần vậy mà kẻ này đã nhanh chóng quen thuộc trong cơ thể mới đến vậy? Học được U Lôi cấm pháp mà hắn ta sáng tạo ra?
Loại ngộ tính này... Loại ngộ tính này!
Trương Lâm Xuyên nhịn không được mà nghĩ, nếu người này không bị Bạch Cốt Tôn Thần đoạt xá, nếu có thể thuận thuận lợi lợi mà tu hành, hiện tại đã cường đại đến mức nào rồi?
Nhưng lúc này không phải thời điểm suy nghĩ chuyện đó.
Hắn ta biết rõ uy năng cấm pháp của mình.
Khối Thánh Khu Bạch Cốt mới có được này còn rất suy yếu, hắn ta còn đang trong quá trình cọ sát, hiện tại rất khó đánh vỡ được lao ngục U Lôi.
Nhưng, chỉ cần một chút thời gian.
Để hắn ta hoàn toàn diệt trừ ý chí rách nát còn sót lại của Bạch Cốt Tôn Thần, hoàn toàn thích ứng khối Thánh Khu Bạch Cốt này, lấy U Lôi tế luyện.
Hắn ta có tự tin tuyệt đối sẽ đánh vỡ được thuật U Lôi, diệt trừ Vương Trường Cát.
Dù sao... Thân thể này là chỉ kém một bước là có thể trở thành Thánh Khu Bạch Cốt viên mãn, tiềm năng gần như là vô tận. Mà thân thể của chính hắn ta lại khá bình thường.
Đối với rất nhiều người tu hành mà nói, Nội Phủ Cảnh đã là cường giả cực kỳ đáng sợ, đó là chưa nhắc đến người đã mở thông bốn phủ, chỉ kém một bước nữa là viên mãn năm phủ. Nhưng đối với Trương Lâm Xuyên thì việc gõ mở bốn phủ liên tục nhưng không thể tìm được thần thông là không thể nào thỏa mãn được sự theo đuổi cường đại của hắn ta.
Ngay bên trong lao ngục U Lôi, Trương Lâm Xuyên lại trực tiếp ngồi xuống, thản nhiên dẫn lôi quang của lao ngục U Lôi nhập thể, tế luyện thân thể ngay trước mặt Vương Trường Cát.
Cứ để y nhìn xem, dù sao cấm pháp “Trộm được” cũng chẳng phải là thứ thuộc về y. Dù có công phạt thế nào, cũng chỉ là trợ giúp Trương Lâm Xuyên hắn ta đạt được Thánh Khu Bạch Cốt trọn vẹn mà thôi.
Mà nếu như đánh tan lao ngục U Lôi, vậy thì mọi chuyện lại càng đơn giản.
Hai bên trực tiếp chém giết là được.
Nhưng Vương Trường Cát chỉ vô cùng bình tĩnh nhìn hắn ta.
Sau đó, y tháo cái mặt nạ Bạch Cốt kia ra, tiện tay ném xuống đất, đế lộ ra gương mặt vốn thuộc về Trương Lâm Xuyên kia.
Mặt vẫn là gương mặt trung thượng đó, chỉ là lúc này đôi mắt kia đã trở nên vô cùng bình tĩnh, vì thế tăng thêm một loại mị lực kỳ dị.
“Chờ ta tới tìm ngươi.” Y nói như vậy.
Sau đó thì xoay người rời đi.
Để mặc cho Trương Lâm Xuyên tế luyện Thánh Khu Bạch Cốt, để mặc cho lao ngục U nổ vang phía sau y.
Từ đầu tới đuôi, y chỉ nói một câu này.
Nhưng không biết vì sao, trái tim Trương Lâm Xuyên bỗng sinh ra một tia buốt lạnh!
...
Lại nói đến chiến trường trên quận Xích Vĩ ở Dương Quốc, Dương Kiến Đức lấy thân làm trường tiễn nhắm thẳng vào Trọng Huyền Trử Lương.
Hai tay ông ta cầm cầm trường mâu phi nhanh trên không trung, còn công nhiên mời quyết chiến ngay trước hai quân.
Cái gọi là “Nhiều năm chưa tương phùng, vừa thấy thành sinh tử.” “Quyết đấu ở trước trận, làm gương cho tam quân!”
Chiến mâu của Dương Kiến Đức tên là Liệt Dương. Cùng với đao Cắt Thọ của Trọng Huyền Trử Lương, từng cùng nhau chiếu rọi cả chiến trường chết chóc.
Hiện giờ Liệt Dương lại gặp Cắt Thọ, tranh chấp sinh tử, quả thực là danh cục của thiên hạ.
Nếu Trọng Huyền Trử Lương có thể chém giết Dương Kiến Đức trước hai quân, đặt vũng thế cục tất thắng, vậy thì nhất định sẽ vang danh thiên hạ lần nữa.
Nhưng mà...
“Cố nhân tương phùng, mỗ không đành lòng giết!”
Trọng Huyền Trử Lương trực tiếp xoay người, không chút do dự lui vào quân trận của Thu Sát Quân, chẳng còn chút bóng dáng hào hùng, anh dũng lúc băm Bạch Cốt Thánh Chủ thành nhân thịt khi nãy.
Dương Kiến Đức lao vút lại, chiến mâu đâm một kích vào không khí, đứng sừng sững giữa hai quân trận, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Hung Đồ già rồi sao?”
Ông ta lạnh giọng mà hỏi.
“A Hàn, chúng ta thật sự đều già rồi.” Trọng Huyền Trử Lương đứng trong quân trận xa xa đáp lại: “Nên nhường ra ba phần đất này, chuyện kiến công lập nghiệp thì cứ để các huynh đệ thực hiện thôi!”
Năm đó Dương Kiến Đức có dùng một cái tên giả trong quân, đó là Cố Hàn.
Một tiếng A Hàn này cũng đã rất nhiều năm ông ta chưa nghe ai nhắc đến nữa.
“Ha ha ha ha ha.” Dương Kiến Đức đảo ngược chiến mâu, chống đuôi mâu xuống mặt đất, tại chỗ va chạm lập tức có vết nứt lan ra, kéo dài đến tận vài dặm!
Ông ta cất tiếng cười điên cuồng: “Hung Đồ sợ ta sao?”
Tiếng cười này chấn động hai quân, xuyên không đập tan cả mây trời.
Ngay tức khắc, trong Thu Sát Quân có tướng lãnh không phục thỉnh chiến: “Xin cho ta hái cái đầu này vì đại soái!”
Nhưng Trọng Huyền Trử Lương lại như không nhìn thấy, trực tiếp hạ lệnh: “Toàn quân kết trận, tam quân đồng phát!”
Lời ít mà ý nhiều.
Báo cho tướng sĩ đừng làm điều thừa.
Trống trận lập tức vang lên, kỳ quan phất bay chiến kỳ.
Phanh phanh phanh!
Chiến ủng đạp lên mặt đất.
Tam quân cùng phát, lấy chiến trận ép về phía trước.