Chương 507: Thế không thể cản
Dương Kiến Đức bay lên trời lại trực tiếp xuất ra một quyền, đánh xuống quân địch.
"Trọng Huyền Trử Lương! Xuất trận quyết đấu sinh tử với ta, đừng hy sinh sĩ tốt vô tội nữa!"
Đáp lại ông ta cũng chỉ là một câu quân lệnh lạnh nhạt - "Kết Thu Sát trận!"
Một tiếng vang vọng hồi lâu.
"Thu Sát!"
"Thu Sát!"
"Thu Sát!"
Trên toàn bộ chiến trường, trừ Trọng Huyền Trử Lương dẫn theo vạn quân thì còn có mười tám quân trận Thu Sát Quân.
Trong đó thảm thiết nhất chính là đội của Trọng Huyền Thắng, chỉ còn lại bảy trăm người. Gánh vác nhiệm vụ nguy hiểm nhất đột nhập trung quân Dương quân, đương nhiên cũng đã hoàn thành nhiệm vụ chém tướng đoạt CỜ.
Trừ đội của Trọng Huyền Thắng ra thì phần lớn các đội còn lại đều còn hoàn chỉnh.
Thu Sát Quân không phải chỉ có mỗi hư danh, thực lực chênh lệch cực lớn so với Dương quân, Kỷ Thừa dốc toàn lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thế cục không sụp đổ, nhưng khó mà gây được sát thương hữu hiệu đối với Thu Sát Quân.
Lúc này Trọng Huyền Trử Lương vừa ra lệnh một tiếng, các đội Thu Sát Quân liền đột nhiên ngưng tụ binh sát!
Một nơi, hai nơi, ba nơi Đội của Điền An Thái, đội của Trọng Huyền Thắng, Mười tám quân trận binh sát đột nhiên khởi động, hô ứng lẫn nhau.
Mười tám Thu Sát Quân, quét sạch chiến trường như quét lá khô.
Những binh sát đồng căn đồng nguyên gắn kết lẫn nhau.
Mà đội của Trọng Huyền Trử Lương lại kết thành hình cầu bay lên trời, giống như vầng trăng thu bay lên trời vậy.
Gió thu lành, trăng thu thanh Lá rơi tụ lại tán, quạ lạnh chợt rùng mình! (() Thu phong từ của Lý Bạch, dịch nghĩa: "Gió thu mát lành, trăng thu sáng trong.- Lá rụng lúc tụ lúc tán, quạ đang đậu bỗng chợt kinh động" dịch thơ Lê Nguyễn Lưu.
Trong ánh trăng thu, chợt có ánh đao chém qua.
Đó là lực lượng của Thu Sát Quân mà Trọng Huyền Trử Lương ngưng tụ được trong nháy mắt sau đó phát động đao Cắt Thọ.
Đao này nhận sức mạnh của tam quân, sát của Hung Đồ, nó vừa xuất ra liền rơi xuống trước người Dương Kiến Đức.
"Diệt tinh!"
Dương Kiến Đức mở một tay ra, đưa nắm tay lên quá trán.
Mắt ông ta trong nháy mắt trở nên thờ ơ, ngay cả những... tâm tình nhỏ nhất cũng không hề nhìn thấy nữa. Nghiễm nhiên đã trở thành dáng vẻ giống như Bạch Cốt Tôn Thần.
Hoặc là nói, chính vì biết được uy lực của một đao này quá mạnh nên ông ta mới hy vọng có mượn biến số Bạch Cốt Tôn Thần để ngăn cản một đao này của Trọng Huyền Trử Lương. Có điều, ông ta không ngờ giáo phái của Tà Thần này không ổn, căn bản không thể phát huy được sức mạnh mà Thần nên có, còn bị Trọng Huyền Trữ Lương chém lui.
Sau khi Diệt tình, Dương Kiến Đức vươn một tay khác về phía trước tạo thành hình móng vuốt, bắt lấy ánh đao kia!
Gầm nhẹ: "Tuyệt dục!"
Huyết sắc bùng cháy, ánh đao nát vụn!
Bóp nát ánh đao.
Giết sạch những người có quan hệ huyết thống, tự tay giết chết con cái, lại thu nạp sát khí khi chiến đấu trên chiến trường, máu của vạn người. Ma công đã sắp đại thành.
Trạng thái của Dương Kiến Đức lúc này đã càng lúc càng giống ma quỷ.
Ông ta rút chiến mâu Liệt Dương ra, nắm trong tay.
Ánh sáng vàng kim của chiến mâu và huyết quang đan xen lẫn nhau, phát ra từng trận tiếng vang "tu tu tu"
Cho dù là Dương Kiến Đức trong trạng thái này cũng không thể không nhíu mày, có một loại thống khổ khó có thể chịu đựng nổi.
Trong lúc huyết sắc và kim sắc loạn chiến, kim sắc chói lọi của chiến mâu Liệt Dương đã bị huyết sắc nhanh chóng bao phủ từ mũi thương tràn lên thân thương.
Trọng Huyền Trử Lương là nhân vật bậc nào chứ, đương nhiên sẽ không ngồi yên nhìn ông ta được đắc ý.
Chiến mâu Liệt Dương của Dương Kiến Đức vừa mới hiện màu đỏ tươi thì Trọng Huyền Trử Lương liền trực tiếp bùng nổ.
Binh sát của toàn bộ Thu Sát Quân trên chiến trường liền tập trung lại một chỗ, ông khống chế quân trận, bay lên trời.
Quân trận lớn như vậy dưới sự khống chế của Trọng Huyền Trử Lương bồng bềnh như lá.
Dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua thì sẽ bay về phía Dương Kiến Đức.
Một chiêu nhẹ nhàng như vậy lại khiến cho Dương Kiến Đức thất sắc, vội cầm chiến mâu vẫn chưa hoàn tất trực tiếp nhảy lên không!
Quân trận hùng tráng thôi động binh sát, dưới chiến pháp của binh gia, hóa thành một cơn gió khô nóng.
Thổi phất qua mặt.
Một chút máu đỏ nhiễm trên mũi mâu, Dương Kiến Đức vận chuyển Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công, lấy mâu đâm gió.
Nhưng chiến mâu lại bị đẩy ra một cách dễ dàng, khiến cho gió này đập vào mặt.
Xanh chuyển vàng, lá lìa cành.
Sự sống qua đi, chỉ còn nỗi cô quạnh.
Vô số lá rụng lượn lờ rơi xuống.
Dương Kiến Đức bỗng há miệng phun ra rất nhiều đóa huyết diễm.
Huyết diễm chạm vào gió điêu linh.
Giao chiến lẫn nhau, tiêu diệt lẫn nhau.
Lại quỷ dị không hề phát ra một tiếng động nào cả.
Giống như một bức họa tĩnh lặng, cả vùng trời đều yên tĩnh. Một nửa là màu vàng của lá khô, nửa còn lại là màu đỏ của máu tươi.
Trong sự yên tĩnh này, bỗng vang lên một tiếng động.
Lúc đầu phải lắng tai nghe mới có thể nghe thấy nhưng lại dần dần trở nên đinh tai nhức óc!
Đó là tiếng bước chân của quân lính, tiếng áo giáp va chạm lúc giao chiến, là tiếng trống trận, là tiếng kêu, là âm thanh xung phong.
Gió khô nóng thổi qua, trong nháy mắt diễn hóa ra hình ảnh vô số binh sĩ giương mâu xông về phía trước.
Nhìn kỹ lại thì cảnh tượng bên trong mỗi một bộ giáp rõ ràng không phải là dáng vẻ của một con người mà bên dưới mũ giáp chỉ là những làn gió khô vàng.
Gió thu cuốn hết lá vàng, quả thực vô tình.
Giống như câu nói "tồi khô lạp hủ" sự khô héo, mục nát kia nhanh chóng bị quét sạch chỉ qua một cuộc quyết chiến này.
Sự biến hóa này là không thể ngăn cản, cũng không thể chống đỡ được.
Đây chính là tuyệt diệt!
Đối mặt với loại sát khí này, Dương Kiến Đức không hề tránh, chẳng những không tránh mà thậm chí còn giương mâu lên phản kích.
Hai tay cầm mầu, tung người lên không trung, bước chân giao nhau, đạp bước vọt về phía trước.
Một người một mâu xông về phía Trọng Huyền Trử Lương đang khống chế quân trận binh sát!
Không gì có thể ngăn cản được bước chân ta, cũng không thể chống cự lại tai Một người vượt qua thiên quân vạn mã, một mâu trực tiếp chống lại thiên hạ cường binh!
Trận đại chiến này diễn ra đã lâu.
Đây là một trận chiến đã sớm biết trước kết quả.
Nhưng mà đối với những người trực tiếp tham gia trận chiến thì ai lại có thể cam chịu kết quả đó?
Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công, cốt lõi chính là một chữ "huyết"
Từ xưa đến nay máu mủ tình thâm, muốn tuyệt tình tuyệt dục trước tiên phải giết sạch những người có quan hệ huyết thống.
Dương Kiến Đức dùng một mâu xông vào Thu Sát Quân, một màn này nhìn vô cùng bi tráng, anh dũng.
Bước chân đạp không bay đến kia càng lúc càng nặng nề.
Mỗi một bước như đang đạp lên trái tim.
Chỉ thấy bên trong cảnh tượng giết chóc tàn khốc kia bỗng nhiên có một đạo huyết khí phá không bay lên!
Nhìn qua rất giống với khói báo động của tu sĩ binh gia.
Nhưng mà chỉ có những quân sĩ Thu Sát ở đó mới biết được, đó là do máu của chính họ bị người ta sống sờ sờ rút ra ngoài cơ thể, bay lên trời cao!