Chương 547: Huynh hữu đệ cung
Tề quân hơi trầm mặc rồi nói: "Huynh hữu đệ cung, hiếu đễ chi tâm, ai có thể dị nghị chứ? Ngươi có lòng như vậy thì Cô không thể không hứa!"
Trọng Huyền Thắng quỳ mọp xuống đất, hành đại lễ nói: "Thắng khắc sâu trong lòng, bái phục quân ân!"
Khương Vọng cũng quỳ gối theo.
Tề quân lại nói: "Người đâu, ban thưởng một bộ Tử Y để tiểu tử béo bảo vệ huynh trưởng này đỡ lạnh!"
Sự khen ngợi trong lời nói không hề che giấu.
Lý Chính Thư vốn còn tưởng Trọng Huyền Thắng cậy lập được công nên đến cáo tội, đến lúc đó cho dù Tề quân niệm tình chiến công của hắn ta, ra mặt cho hắn ta thì về sau cũng sẽ mất hết quân ân.
Ông ta không ngờ Trọng Huyền Thắng lại đi nước cờ này.
Cho dù ai cũng biết, lời của Trọng Huyền Thắng hoang đường cỡ nào. Dừng lại ở Nội Phủ cảnh ba năm mà cũng gọi là "bồi hồi" ? Mọi người đều biết, Trọng Huyền Tuân là Nội Phủ Thần Thông, vẫn luôn rèn luyện thần thông, đã thể hiện có hai hạt giống thần thông, thế nhân tương truyền hắn có thể tu được tới năm thần thông, chính là Thiên Phủ tu sĩ.
Nhân vật như vậy, Ngoại Lâu Cảnh tuyệt đối không phải điểm cuối cùng của y. Y muốn làm gì chắc đó, từng bước thẳng tiến. Chỉ vậy thôi cũng đã nhanh hơn rất nhiều người.
Nhưng mà, Trọng Huyền Thắng lại lấy lý do người này bồi hồi trước Ngoại Lâu Cảnh, rất "tốt bụng" ép y vào Tắc Hạ học cung.
Nhưng giống như Tề quân đã nói, huynh hữu đệ cung, hiếu đễ chi tâm, ai có thể nhiều lời?
Tề quân giờ Mão thượng triều, giờ Thìn bãi triều.
Trước khi triều nghị, "ân điển" của quốc chủ đã được đưa với Bác Vọng Hầu phủ.
Lôi đình mưa móc, đều là quân ân. Phạt không tránh được, thưởng không thể từ.
Tề quân đồng ý ban ơn cho Trọng Huyền Thắng, dùng công huân thắng Dương quốc của người này đổi một năm tu hành ở Tắc Hạ học cung cho Trọng Huyền Tuân.
Trọng Huyền Tuân căn bản không cách nào từ chối.
Thậm chí Đế vừa ban chiếu xuống y phải lập tức xuất phát.
Trọng Huyền Thắng người ngựa không ngừng, trên đường về Lâm Truy liên tục gặp phải trắc trở, nhiều lần bị lạnh nhạt.
Hắn ta không tiếc dùng danh cung thiên hạ Khâu Sơn Cung tặng Lý Long Xuyên chỉ để mong một câu ngự tiền của Lý Chính Thư, cây cung này vốn có thể đổi được nhiều thẻ bạc hơn.
Thậm chí hắn ta còn hạ quyết tâm, dành cơ hội tu hành ở Tắc Hạ học cung vốn dành cho bản thân để nhốt Trọng Huyền Tuân một năm.
Chuyện này không nói tới hao tốn bao nhiêu ân tình để đổi được cơ hội chờ ngoài Đông Hoa Các, mà còn tốn bao nhiêu tiền của mới truyền lời được đến tai Lý Chính Thư...
Lần này không thể nói không phải trả cái giá lớn, lật ngược thế cục không thể nói là không gian nan.
Thời khắc quan trọng thế này, đương nhiên hắn ta không thể bỏ lỡ.
Từ Đông Hoa Các đi ra, hắn ta liền kéo Khương Vọng đi tới Tắc môn.
Tắc môn là cửa chính thuộc phía tây nam của Lâm Truy, cũng là cửa thứ nhất tính từ nam ra bắc ở thành Tây.
Cùng với cửa chính ở phía Đông Bắc, cũng là cửa thứ nhất tính từ bắc đến nam trong thành Đông, có tên là Xã vừa lúc tương đối.
Xã là Thổ thần, tắc là Cốc thần.
Mặt đất chứa đựng vạn vật, tắc (kê) cung cấp nuôi dưỡng vạn dân.
"Xã" và "tắc" đều để chỉ lễ nghi, thiên tử chỉ cần thần tế, cho nên bản thân xã tắc có ý chỉ thiên hạ.
Hai cửa Xã, Tắc này đều có ý nghĩa quan trọng riêng.
Phía đông nhìn ra biển, tạm thời không nhắc tới địa thế nghênh biển.
Còn ngoài Tắc môn phía tây chính là nơi tọa lạc của Tắc Hạ học cung nổi tiếng vang dội!
Tề đình xem Tắc Hạ học cung là gốc rễ của xã tắc, là nơi cung cấp lương thực cho vạn dân, để kinh doanh như vậy có thể chứng minh coi trọng học cung này như thế nào.
Nghe danh đã lâu, từ lúc Khương Vọng đến Tề quốc, cái tên Trọng Huyền Tuân này đã xuất hiện bên tai hắn bằng đủ các hình thức.
Vậy mà lần đầu tiên Khương Vọng gặp y là ở ngoài Tắc môn.
Lúc này vẫn đang giờ Mão.
Triều hội quyết định toàn bộ vận mệnh quốc gia vẫn còn đang diễn ra bình thường.
Trời vừa tản sáng, buổi sáng mùa thu của Lâm Truy đang tỉnh lại trong bóng tối.
Trên đường thỉnh thoảng có vài sạp hàng rong bán linh tinh.
Cho dù Siêu Phàm hay thế tục ai nấy đều bận phấn đấu vì bản thân.
Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng đứng trong tường thành, cửa thành sau lưng đã mở.
Binh lính canh gác cửa thành mặc giáp, nhìn không chớp mắt.
Còn ở đầu kia con phố dài, có một nam tử áo trắng đi tới.
Áo trắng y mặc trông không được phẳng phiu lắm, giống như vừa mới ngủ dậy, tùy tiện tìm một bộ y phục khoác lên người cho nên trông hơi lôi thôi.
Trong những con châu thế gia vô cùng coi trọng vẻ bề ngoài thì đây quả thực là chuyện khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng y đi trên con phố dài giống như đường nở hoa lê.
Cả con đường chỉ nhìn thấy phong thái của y.
Một đôi mày kiếm kéo dài đến tóc mai toát lên một sự sắc bén vô cùng.
Đôi mắt trong suốt đen nhánh giống như hai con cờ màu đen cuối cùng trên bàn cờ sinh tử.
Khóe miệng thì như ngậm ý cười, giống như công tử phóng đãng nhà ai đó che giấu đi sự sắc bén khiến y trông có vẻ rất dễ thân thiết.
Thứ có thể thể hiện đủ khí chất nhất hẳn là mũi của y.
Đó là một kiểu khí chất cao ngạo như núi xanh nhưng không khiến người ta cảm thấy hiểm trở.
Cổ áo thì dựng lên, bởi vậy có thể nhìn thấy xương quai xanh ẩn hiện cùng với phần cơ bắp nâng lên hạ xuống nơi đó.
Không cần Trọng Huyền Thắng giới thiệu, Khương Vọng tự biết đây là ai.
Lúc này hắn mới có thể dời mắt khỏi y, chú ý đến người dẫn đường đi trước, thái giám Đông Hoa Các.
Thái giám này đã tuyên khẩu dụ của Tề quân, cũng có trách nhiệm giám sát Trọng Huyền Tuân lập tức đến Tắc Hạ học cung.
Y cũng được coi là có chút địa vị trong nội đình nhưng đi phía trước Trọng Huyền Tuân thì lại trông như gã sai vặt.
Trọng Huyền Thắng hình thể mập mạp, mặt mày tươi cười, trông rất vô hại, đang đứng chờ ở cửa thành.
Đợi họ đến gần, hắn ta híp mắt cười nói: "Đệ đến tiễn huynh trưởng"
Trọng Huyền Tuân dừng bước lại, nhìn thẳng vào mắt Trọng Huyền Thắng một lúc, khóe miệng nhếch lên: "Đệ đệ béo của ta, đúng là đệ đã khiến ta phải rửa mắt nhìn"
Trọng Huyền Thắng giang hai tay ra, để lộ thân hình của mình: "Đệ đệ ăn đến béo như vậy là để khiến huynh không cần phải nhìn kỹ cũng có thể nhìn thấy đấy!"