Chương 548: Nước cờ ứng đối
Hắn ta thật sự quá tàn nhẫn, bỏ qua tất thảy công huân chỉ để đưa Trọng Huyền Thắng vào Tắc Hạ học cung tu hành một năm.
Lúc đầu hắn ta vốn định lợi dụng cơ hội tu hành ở Tắc Hạ học cung để rút ngắn chênh lệch tu vi với Trọng Huyền Tuân. Bây giờ thì hắn ta không thể không chắp tay dâng cơ hội này ra, tu vi giữa cả hai sẽ càng chênh lệch nhiều hơn nữa.
Làm như vậy chỉ để tranh thủ lấy hơi trước mấy đợt tấn công của Trọng Huyền Tuân và cũng là để phản công!
Trong tình huống không còn cách nào khác, hắn ta đã dứt khoát từ bỏ theo đuổi tu vi cá nhân, lựa chọn vượt lên ở thế lực.
Có thể nói, ván cược này, hắn ta đã đánh cược toàn bộ lợi ích của trận chiến diệt Dương.
Còn đối với Trọng Huyền Tuân mà nói, người đang ngồi trong nhà, thánh chỉ trên trời rơi xuống, đột nhiên được báo nhận được ân thưởng, có cơ hội vào Tắc Hạ học cung tu hành, thời gian là tròn một năm!
Điều này có nghĩa là một loạt đòn tấn công y ban cho Trọng Huyền Thắng cứ thế mà dừng bặt, còn chưa kịp đi nước cờ cuối cùng quyết định thế cuộc thì cả bàn cờ đã bị người ta bưng đi, sau đó đối thủ cứ từ từ hành động, còn mình thì chỉ có thể nhìn, thậm chí còn không thể nhìn thấy!
Tu hành ở Tắc Hạ học cung một năm, đây đúng là lợi ích cực lớn.
Nhưng so với cả Trọng Huyền gia thì cái nào nặng cái nào nhẹ?
Trọng Huyền Tuân cũng không thẹn quá hoá giận, vẫn chỉ cười cười: "Về sau nên ăn ít đi một chút, béo quá không tốt cho sức khỏe"
Dù đối địch nhau nhưng Khương Vọng cũng không thể không thừa nhận, người này phong độ lỗi lạc, là nhân vật hàng đầu.
Trọng Huyền Thắng chắp tay nói: "Tạ huynh trưởng quan tâm"
Trọng Huyền Tuân cũng đáp lễ: "Ta còn chưa cám ơn hiền đệ vì đã xin ban thưởng cho ta"
Khương Vọng nhìn màn ấm áp dị thường này, trong lòng chỉ có bốn chữ, huynh hữu đệ cung!
Cộc! Cộc! Cộc!
Cộc! Cộc! Cộc!
Dường như tiếng bước chân này mãi mãi cố định, mãi mãi rõ ràng từ con đường trong tường thành kia vang lên.
Sau đó một bóng dáng cực cao nhanh chân đi tới.
Hắn ta đi ra từ trong ánh nắng sớm lờ mờ, giống như xé rách sắc trời, dần dần cụ thể, rõ ràng.
Võ phục màu đen vô cùng đơn giản, gọn gàng.
Mặt dài, mũi cao, mắt sắc.
Chính là đệ tử quan môn của Quân thần Đại Tề Khương Mộng Hùng từng gặp ngoài Thiên Phủ bí cảnh, được xưng là Thông Thiên Cảnh mạnh nhất đương thời, phá vỡ cực hạn của Thông Thiên Cảnh trong quá khứ... Vương Di Ngôi!
Đây vốn là chuyện có thể đoán được cho nên dù là Trọng Huyền Thắng hay Khương Vọng đều không cảm thấy bất ngờ.
Chỉ có Trọng Huyền Tuân cười cười.
Đây chính là nụ cười thật sự, không phải nụ cười đầy dối trá như lúc nói chuyện với Trọng Huyền Thắng, chỉ duy có lúc này, nụ cười ấy mới phát ra từ tận đáy lòng, là vui vẻ thật sự.
Thể hiện sự tín nhiệm hoàn toàn.
"Mấy chuyện lặt vặt trong thành giao cho huynh coi ngó rồi" Trọng Huyền Tuân nghiêng đầu nhìn hắn ta, cười nói.
Vương Di Ngô kiệm lời, chỉ nói: "Huynh cứ an tâm tu hành"
Sau đó Trọng Huyền Tuân cũng không quay đầu lại, bạch y tung bay, đi ra Tắc môn!
Đi rất thoải mái, tiêu sái.
Không nói thêm câu nào.
Thái giám Đông Hoa Các chưa dừng lại một khắc, khẩu dụ vừa đưa ra liền khởi hành tìm đến Bác Vọng Hầu phủ.
Chưa được đồng ý mà làm chuyện gì ngay dưới mắt thái giám này chính là bất kính với Tề quân.
Cho nên nếu muốn làm gì, nếu có cơ hội làm gì, chỉ có thể trước khi thái giám Đông Hoa Các tuyên chỉ.
Có thể biết tin trước khi thái giám Đông Hoa Các tuyên chỉ sớm hơn một chút, điều này đã chứng tỏ được mánh khóe thông thiên của Trọng Huyền Tuân!
Và hắn ta lựa chọn... thông báo cho Vương Di Ngô!
Trọng Huyền Tuân tiêu sái bước thẳng rời đi, giao chuyện lớn như tranh đoạt cơ nghiệp Trọng Huyền gia cho Vương Di Ngô chịu trách nhiệm.
Nhìn bóng lưng của Trọng Huyền Tuân, Khương Vọng ý thức được, một năm sau lúc Trọng Huyền Tuân trở về, tất nhiên sẽ là một trận long trời lở đất.
Trong một năm này, nếu không thể đẩy ngã toàn bộ thế lực của Trọng Huyền Tuân thì chẳng khác nào công dã tràng xe cát.
Đến lúc đó, Trọng Huyền Tuân sẽ không cho Trọng Huyền Thắng bất cứ cơ hội nào nữa.
Nhưng chuyện này nói thì đơn giản, làm được mới là khó!
Binh lính giữ cổng thành vẫn mắt nhìn thẳng như trước, người bán hàng rong trên đường vẫn tự mình bận rộn.
Ổ Lâm Truy, mọi người đều đang ở trong thế giới của riêng mình, lặp lại vô số câu chuyện hoặc là sự cố.
Vương Di Ngô dùng những bước chân gần như đều nhau, đi đến trước mặt, từ trên cao nhìn xuống Trọng Huyền Thắng.
"Ngươi muốn chết phải không?" Hắn ta hỏi.
Đối mặt với Vương Di Ngô - người mạnh nhất Thông Thiên Cảnh từ xưa đến nay này, cũng là người rất có thể sẽ trở thành người mạnh nhất Đằng Long Cảnh.
Đối mặt với uy hiếp như vậy.
Trọng Huyền Thắng chỉ cười.
"Muốn ăn sáng không?" Hắn ta cũng lên tiếng hỏi.
Đương nhiên không phải hỏi Vương Di Ngô.
Khương Vọng đứng bên cạnh đáp: "Đương nhiên!"
"Hải Đường Xuân?"
"Có người đồng ý mời rồi, đổi chỗ khác đi!
"Vậy thì Hồng Tụ Chiêu đi, vừa hay thanh toán nợ cũ!" Trọng Huyền Thắng quyết định luôn.
"Vụ Nữ Tỳ Bà đã uống qua rồi, đổi loại trà khác đi!"
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã rời khỏi đó. Nhưng từ đầu đến cuối đều không nhìn đến Vương Di Ngô!
Vương Di Ngô đương nhiên rất mạnh, phá vỡ cực hạn Thông Thiên Cảnh, là nhân vật lưu danh trong lịch sử giới tu hành, sao có thể không mạnh?
Nhưng mà bất luận là Trọng Huyền Thắng hay là Khương Vọng, có ai là không mạnh?
Cho dù Vương Di Ngô có mạnh thế nào thì có thể khiến cho hai người này không chiến mà bại sao?
Muốn thể hiện uy phong, tiếc là lại tìm sai người.
Lúc đầu đối đáp thế nào ở Thiên Phủ Bí Cảnh, hôm nay đã chẳng cần lặp lại nữa.
Thái độ của Trọng Huyền Thắng đã rất rõ ràng.
Muốn ta chết sao?
Phóng ngựa tới đi!
Nếu nói Trọng Huyền Thắng cố ý đến Tắc môn canh giữ là vì muốn khoe khoang trước mặt Trọng Huyền Tuân một chút thì có chút xem nhẹ hắn ta.
Thứ mà Trọng Huyền Thắng muốn nhìn là cách thức xử lý của Trọng Huyền Tuân.
Quả thực, bởi vì hắn ta ra tay bất ngờ nên Trọng Huyền Tuân cũng phải ứng đối vội vã. Hoặc là nói, cho dù là một nhân vật như Trọng Huyền Tuân, trong lúc thánh chỉ đột nhiên ban xuống, cũng chẳng thể ứng đối kịp, chỉ có thể giao phó mọi chuyện cho Vương Di Ngô.
Điều này khiến cho Trọng Huyền Thắng rất hài lòng!