Chương 549: Nhạc Hậu Túy Tửu
Hồng Tụ Chiêu vào lúc sáng sớm chính là lúc khách khứa về hết.
Mà Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng lúc này đến uống rượu hoa, thực khiến cho không ít người kinh ngạc khó hiểu.
Đợi đến khi bọn họ nói rõ ý đồ, tỏ thái độ chỉ muốn ăn điểm tâm uống trà thì mọi người lại càng kinh ngạc.
Hồng Tụ Chiêu mặc dù độc chiếm ba loại trà tuyệt đỉnh diệu phẩm, nhưng mà đúng là chưa từng nghe thấy ai cố ý đến đây để ăn sáng uống trà.
Nơi đây chính là chốn phong nguyệt điển hình, là khu vực tiêu tiền số một Lâm Truy!
Bây giờ công tử trẻ tuổi lại dưỡng sinh thế này sao?
Bất luận thế nào, Hồng Tụ Chiêu cũng sẽ không chậm trễ tiếp đón khách nhân, lại càng khỏi cần nói đến khách nhân có thân phận như Trọng Huyền Thắng.
Hai người ngồi xuống rồi Trọng Huyền Thắng liền nói: "Bình minh là lúc nghe tiếng chuông sớm, chỉ bằng gọi thêm một khúc Nhạc Hậu Túy Tửu?"
Hồng Tụ Chiêu có ba loại bát âm trà độc đáo, trong đó có một loại chính là Nhạc Hậu Túy Tửu, vang lên lại là tiếng chuông.
Khương Vọng nghe liền nhức đầu, bởi hắn lại đột nhiên chợt nhớ tới Khổ Giác: "Chúng ta cũng chẳng phải là hòa thượng, vì sao bình minh lên lại phải nghe chuông?"
Trọng Huyền Thắng trầm mặc một hồi, mới nói: "Không phải là chuông mà hòa thượng hay nghe, mà là chuông nhạc!"
Khương Vọng lúc này mới nhận ra là mình hiểu nhầm, nhưng mà với mối quan hệ giữa hắn và Trọng Huyền Thắng thì cũng chẳng có gì lúng túng.
Liên nói: "Vậy thì gọi một chung đi!"
Chuông nhạc chính là thú vui tao nhã, chỉ có quý tộc mới được thưởng thức, ở một trình độ nào đó thì nó tượng trưng cho cấp bậc và quyền lực.
Trước kia Khương Vọng còn chưa từng có cơ hội được nghe qua.
Dù Hồng Tụ Chiêu là một trong tứ đại danh quán, cũng không thể bày ra một bộ chuông nhạc để hầu rượu được, đó chính là vượt quá giới hạn.
Nhưng mà một danh trà có thể vang lên chuông nhạc, thì trong vô hình liền nâng phong cách lên một tầm cao mới.
Tương truyền rằng, từng có một hầu quốc tên là Nhạc, Nhạc hầu yêu sâu đậm tiếng chuông nhạc, thường nghe chuông thưởng rượu, cuối cùng cũng say chết trong tiếng chuông.
Một khúc Nhạc Hậu Túy Tửu này cũng bắt đầu từ điển tích đó.
Chén trà nhỏ nhìn như chuông nhạc, trà sôi tự reo tiếng vui mừng.
Nhưng mà âm thanh phát ra lại trong trẻo tỉnh khôi, xa xôi mà lại du dương, khiến cho tâm tình của người nghe cũng sáng bừng lên.
Nghe Trọng Huyền Thắng giải thích điển cố, Khương Vọng lúc đầu vẫn không hiểu, âm thanh như thế, tại sao lại khiến cho Nhạc hầu chết trong lúc say.
Nhưng lúc trà ngừng sôi, một khúc nhạc cuối cùng đó đã khiến đáy lòng Khương Vọng chợt sinh ra một chút thất lạc và mờ mịt, khiến cho hắn đột nhiên hiểu ra.
Đã từng được rong ruổi nô đùa trong thế giới sáng sủa tươi vui kia, thì sẽ càng cảm thấy tuyệt vọng đối với thế giới hiện thực sao?
Lúc trà vào miệng còn gõ vào răng một cái, giống như tiếng chuông nhạc vậy.
Sự mỹ diệu và tươi sáng này, liền từ răng lan khắp toàn thân.
Khương Vọng mở mắt, trong mắt là sự thỏa mãn và tiếc nuối.
Sở dĩ, hắn nhớ mãi không quên trà Bát m, ngoài chuyện hưởng thụ việc uống trà ra thì quan trọng nhất là ở lúc hắn thử dây cung với Lý Long Xuyên, thử dung nhập Vụ Nữ Tỳ Bà âm vào trong đạo thuật, khiến cho hắn có được ý tưởng mới về Bạo Minh Diễm Tước.
Nhạc Hậu Túy Tửu này cũng không tệ, khiến cho tâm thần hắn mê say.
Bản thân càng mạnh tức là sẽ được hưởng thụ càng nhiều.
Đạo thuật có được ý tưởng mới khiến cho hắn thỏa mãn, nhưng mà muốn hoàn thiện ý tưởng nảy, sợ rằng phải uống toàn bộ trà Bát âm mới được.
Giá tiền của chúng lại khiến hắn thở dài.
Nếu không phải mỗi lần chỉ có thể uống một loại trà Bát m, để tránh việc tương khắc lẫn nhau, làm mất đi sự thú vị trong lúc thưởng trà thì hắn hận không thể nhân cơ hội lúc Trọng Huyền Thắng mời khách mà nếm thử toàn bộ.
Ngày đầu tiên Trọng Huyền Thắng trở về Lâm Truy gặp phải toàn chuyện trắc trở, nhưng đến ngày thứ hai thì liền bắt đầu phản kích mạnh mẽ.
Trên thực tế, lúc về Lâm Truy sau khi thất bại trong việc hợp tác với Tụ Bảo Thương Hội, Trọng Huyền Thắng liền ý thức được nhất cử nhất động của bản thân sợ rằng đều đã bị nhìn thấu, những thủ đoạn bình thường sẽ không có tác dụng nữa, cho nên hắn ta đã hạ quyết tâm.
Chọn giờ Dần để vào cung, chính là không muốn cho Trọng Huyền Tuân thời gian kịp phản ứng.
Sở dĩ lôi kéo Khương Vọng sáng sớm đến Hồng Tụ Chiêu, đương nhiên cũng không chỉ vì chọc tức Vương Di Ngô.
Mà là cố ý gióng trống khua chiêng hưởng thụ, tuyên cáo "thắng lợi" của hắn ta trước Trọng Huyền Tuân.
Đây là một nước cờ vô cùng quan trọng, cũng là một tín hiệu vô cùng rõ ràng.
Việc Trọng Huyền Thắng lên bàn, bắt đầu khiêu chiến Trọng Huyền Tuân một cách công khai, mang theo thế công thành đoạt đất không gì cản nổi đều chỉ vì Trọng Huyền Tuân vẫn chưa thực sự để tâm.
Đợi đến khi Trọng Huyền Tuân hồi thần lại thì vừa ra tay liền đánh cho Trọng Huyền Thắng tơi bời, mắt thấy chẳng thể chống đỡ nổi thì Trọng Huyền Thắng lại chơi một chiêu thiên ngoại phi tiên, bưng đi bàn cờ, tự chơi một mình.
Còn Trọng Huyền Tuân lại không chút do dự đổi người chơi cờ, đem tất cả mọi thứ giao lại cho Vương Di Ngô, tự đi tu hành.
Bây giờ, ván cờ lại bắt đầu một lần nữa. Đôi bên lại ngồi xuống, chỉ là đối thủ đã đổi từ Trọng Huyền Tuân thành Vương Di Ngô.
Nhìn như không có gì thay đổi.
Vương Di Ngô cũng tuyệt đối không phải là một đối thủ có thể khinh thường được.
Nhưng mà...
Trọng Huyền Thắng cạnh tranh với Trọng Huyền Tuân, nguyên nhân căn bản là để tranh giành chức gia chủ của Trọng Huyền gia.
Cho dù Vương Di Ngô có mạnh cỡ nào thì cũng không có tư cách thừa kế Trọng Huyền gia! Tức là trong một năm này, Trọng Huyền Thắng có ưu thế tuyệt đối.
Uống xong một chén Nhạc Hậu Túy Tửu.
Trọng Huyền Thắng liền hỏi: "Nghe nói Hứa Tượng Càn kia muốn kết giao bằng hữu với ta hả?"
Khương Vọng tức giận: "Nếu như huynh còn có danh khí để đem tặng thì đúng vậy!"
"Dùng danh nghĩa của huynh để mời hắn ta đến yến tiệc đi! Thêm Lý Long Xuyên nữa!"
Trọng Huyền Thắng nói: "Ta cũng sẽ mời cái gì mà Yến gia, Điền gia, Cao gia, Mạc gia tới! Có thể mời thì đều mời tới hết!"
"Hôm nay chỉ uống rượu. Chuyện gì cũng không làm, uống rượu cả ngày, vui chơi cả ngày!"
Khiến cho những người đang thờ ơ nhìn thái độ các gia tộc thay đổi là việc tất yếu.
Khương Vọng tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của chuyện này, cho nên chỉ hỏi:
"Sau khi tỉnh rượu thì sao?"
"Ta muốn tìm một người" Trọng Huyền Thắng lạnh lùng nói: "Hứa Phóng!"