Chương 84: Lại là sương mù
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ở Trang Quốc, thảo luận khí khái nho gia với một đệ tử đạo môn, lão giả lưng còng này chắc là ham hố khoe chữ khoe nghĩa mà hỏng cả đầu óc mất rồi.
Khương Vọng cười ha ha tiếp lời lão, sau đó nói: “Tranh tài bắt đầu rồi.”
Tam Thành Luận Đạo có phân cấp gồm học viên năm nhất, năm ba và năm năm nhưng quy tắc lại hoàn toàn giống nhau.
Lê Kiếm Thu cùng Vương Trường Tường đồng thời ra sân, ba cuộc tranh tài đồng thời diễn ra.
Khương Vọng vô cùng chăm chú ngồi xem toàn cục.
Đối thủ của Lê Kiếm Thu đến từ thành Tam Sơn, cuộc tỷ thí này vẫn như trước vô cùng đặc sắc, song phương đều thi triển những đạo thuật vô cùng tinh diệu, ngươi tới ta đi loạn chiến một lúc lâu, cuối cùng Lê Kiếm Thu dùng đạo thuật hệ Hoả đánh bại đối thủ.
Mà đối chiến với Vương Trường Tường là một tu sĩ đến từ thành Vọng Giang, trận chiến này tương đối đơn giản. Sau khi bắt đầu trận chiến, trước hết Vương Trường Tường dùng đạo thuật tạo ra sương mù, chắn đi tầm nhìn của đối thủ. Sau đó thong dong bấm quyết, thổi luồng Xuy Tức Long Quyển, liền cuốn bay đối thủ lên trời.
Loại đạo thuật bậc Giáp - Xuy Tức Long Quyển – tại cấp độ chiến đấu này gần như không thích hợp. Khương Vọng nhớ lại lúc ở trấn Tiểu Lâm, chỉ một chiêu Xuy Tức Long Quyển đã gần như hút khô Vương Trường Tường, phải chăng hắn ta định bỏ qua trận chiến tiếp theo.
Nhưng sau khi trận đấu kết thúc, Vương Trường Tường liền lập tức móc ra một khối Đạo Nguyên thạch, bắt đầu hấp thụ.
Có thể thấy được nhà họ Vương lần này xuất huyết nặng, muốn đoạt được vị trí đứng đầu năm ba.
Nhưng mà trận đấu mà người dân thành Phong Lâm chú ý nhất chính là trận đấu của vị hắc y nhân thần bí kia của thành Tam Sơn.
Lúc hắn ta cởi bỏ áo bào, lộ ra một khuôn mặt béo tròn vui mắt, bách tính thành Phong Lâm đang vây xem đồng thời thở dài một hơi đầy tiếc nuối.
Trong tưởng tượng của bọn họ, bên trong hắc bào hẳn phải là một đại ma vương mặt đầy vết sẹo, nếu không thì cũng phải nhìn hung ác một chút cũng được. Đây chẳng qua chỉ là một tên mập mạp nhìn qua rất dễ ức hiếp mà thôi.
Nhưng điều không khiến cho bọn họ thất vọng tột cùng chính là, cái tên nhóc mập mạp này lại rất mạnh!
Bắt đầu quyết đấu, không biết có phải vì đồng đội liên tiếp thất bại hay không mà tu sĩ năm ba đến từ thành Vọng Giang kia đã dốc ra toàn bộ sức lực.
Dùng năm phát thủy trùy đánh trận đầu, sau đó còn âm hiểm che giấu phong nhận (lưỡi đao gió) trong thủy trùy.
Sau đó là gai đất, cuối cùng là bấm quyết chuẩn bị Nộ Đào.
Ba loại đạo thuật Phong, Thủy, Thổ dùng xen lẫn nhau nối tiếp một loạt khiến cho người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Mà nhóc mập thành Tam Sơn từ đầu đến giờ chỉ có một động tác – xông lên.
Gã cứ vậy xông về phía trước, cơ hồ xông qua lớp lớp đạo thuật đang ùn ùn kéo đến để tiến về phía trước.
Vọt đến trước mặt đối thủ.
Sau đó nâng quyền lên và đánh xuống.
Trận đấu kết thúc.
Quần áo trên người nhóc mập bị xé rách tả tơi nhưng thân thể lõa lồ lộ ra lại trắng hồng như cũ.
Còn đối thủ đã gục ngã.
Mọi người sợ ngây người.
“Cơ thể của gã có sức phòng ngự quá mạnh!” Lăng Hà sợ hãi than.
“Là một võ phu thuần túy sao?”
“Không phải, một quyền cuối cùng kia chính là Phúc Thạch quyền. Gã sử dụng đạo thuật.”
“Da gã cũng không có biểu hiện của việc dùng qua các loại đạo thuật hóa đá, vì sao lại có sức phòng ngự mạnh như vậy?”
Dù sao mấy người này vẫn còn trẻ, kiến thức chưa đủ sâu rộng, thảo luận một hồi cũng không tìm ra manh mối.
“Là Khôn Bì Cổ, là đạo thuật vĩnh cố hóa.” Đột nhiên lão đầu lưng còng nãy giờ vẫn ở bên cạnh ngồi nghe sâu xa nói.
Nhưng tin tức cụ thể về môn đạo thuật này thì lão lại không chịu nói thêm gì nữa.
Ngay khi Tôn Tiếu Nhan khiến tất cả mọi người ở đây phải khiếp sợ, Lâm Chính Lễ vừa tỉnh dậy đã núp sau lưng ca ca mình phàn nàn: “Tại sao lại nhận thua giúp đệ? Lúc ấy giúp đệ tỉnh lại thì đệ vẫn có thể đánh với hắn tiếp.”
“Sau đó thì sao?” Lâm Chính Nhân cũng không thèm quay đầu lại.
“Nếu như đệ không chủ quan, tên man tử kia nào có cơ hội? Đừng nói đến thằng nhãi thành Phong Lâm còn chưa đặt nền móng xong này! Để hắn đoạt hạng nhất, đệ không cam tâm!”
“Cho dù đệ đánh thắng hắn, tính điểm tích lũy, hắn cũng vẫn là khôi thủ của học viên năm nhất. Vậy thì thắng hay thua cũng chẳng có chút ý nghĩa nào. Hơn nữa...” Khóe miệng Lâm Chính Nhân hơi nhếch lên: “... Nếu như đệ lại thua thì làm sao?”
“Sao thua được?” Lâm Chính Lễ nhìn chung quanh một chút rồi hạ thấp giọng, có chút không cam lòng: “Huynh không tin đệ sao? Đệ mà thua hắn á?”
“Ai biết được?” Lâm Chính Nhân cười nhạt.
Lâm Chính Lễ cảm thấy rất tức giận vì bị coi khinh, nhất là lúc trước quả thật là hắn ta đã bị đánh cho sấp mặt ngay trước sự chứng kiến của nhiều người.
Hắn ta còn đang muốn nói thêm, Lâm Chính Nhân bỗng quay đầu túm lấy cổ áo hắn ta nhấc lên.
“Nhớ kỹ đây! Đệ đã tự giúp đỡ cho đối thủ bằng sự ngu dốt của mình rồi đấy!” Lâm Chính Nhân lại hạ giọng: “Nếu như không nắm chắc hoàn toàn thì cũng đừng tác thành cho đối thủ. Vì hắn ta chưa chân chính đánh bại bất kỳ ai trong các ngươi nên khôi thủ của hắn ta không trọn vẹn.”
Lâm Chính Nhân buông tay ra khỏi cổ áo đệ đệ mình, lại quay đầu xem trận so tài, trên khuôn mặt nho nhã không có một vẻ u ám nào.
“Đừng tác thành cho hắn!”
...
Ở khâu “Luân chiến”, thành Phong Lâm rút thăm không tệ, vòng thứ nhất không xảy ra nội chiến.
Lê Kiếm Thu không gặp đối thủ nào, Vương Trường Tường và Tôn Tiếu Nhan đánh trước một trận.
Đôi bên đều không có ý muốn thay đổi phương thức chiến đấu.
Tôn Tiếu Nhan vẫn xông về phía trước như kẻ mất não, Vương Trường Tường thì khởi đầu bằng chiêu tung sương mù.
“Làm gì vậy? Lại là sương mù!”
“Đúng thế! Không nhìn thấy rõ gì cả!”
Không xem rõ cuộc chiến, quần chúng nhân dân đang vây xem cũng không còn nể mặt Vương gia nữa.
Nhưng hiển nhiên Vương Trường Tường cũng không quan tâm đến thái độ của người xem.
Tôn Tiếu Nhan đánh lung tung trong sương mù, tất cả đều không trúng đích. Mà sau khi hoàn tất đạo quyết thì gió nổi lên khiến sương mù lan rộng ra.
Hơi thở nhẹ nhàng kia đi qua ngón tay lập tức bùng nổ, hóa thành vòi rồng, sau đó gầm thét đâm xuyên qua màn sương dày đặc rồi đánh thẳng vào Tôn Tiếu Nhan.
“Aaaa!” Tiểu mập mạp tức giận gầm lên một tiếng, giống heo nái hầm hè, nhìn qua không có tí uy hiếp nào.
Nhưng thực lực của hắn ta thì không thể nghi ngờ. Hắn ta đang gầm thét bên trong vòi rồng, vẫn muốn vọt tới trước.
Quần áo đều bị sức gió xé nát, mặt đỏ bừng lên.
Hai chân hắn ta vẫn như dính vào mặt đất, nhưng nền gạch thì vỡ vụn thành từng mảnh, hắn ta phải lùi lại từng bước một.
Bị đẩy ra khỏi vạch ngoài là thua.