Chương 85: Vương Nhất Xuy
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tôn Tiếu Nhan bắt đầu bấm niệm pháp quyết, ở trong vòi rồng lớn như dạng này, bấm niệm pháp quyết là cực kỳ khó. Có điều hắn ta vẫn thành công.
Một bức tường đá xuất hiện ở trước mặt hắn ta, thế nhưng chỉ trong một hơi thở liền bị thổi bay.
Đá vụn đâm vào trên người Tôn Tiếu Nhan, lần này thì hắn ta hoàn toàn mất khống chế. Cả người bị cuốn lên giữa trời, ném ra bên ngoài sân.
Lực phòng ngự của môn đạo thuật Khôn Bì Cổ này quả thực rất mạnh, bị cuốn vào giữa vòi rồng lớn như thế nhưng trên người hắn ta vẫn không có vết thương nào. Có điều đây là cuộc thi, ai đẩy được người khác ra ngoài là người chiến thắng.
Khương Vọng khẽ thở dài, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, bất kể là đối mặt với Vương Trường Tường hay là với Tôn Tiếu Nhan, hắn cũng đều không có biện pháp gì tốt. Lực phòng ngự của Tứ Linh Luyện Thể rõ ràng không sánh được với Khôn Bì Cổ. Tử Khí Đông Lai kiếm quyết tuy sắc bén nhưng có vẻ cũng không thể phá được nó. Nếu có một vũ khí tốt thì còn có thể, chứ ngay lúc này thì hắn không đánh lại tên mập kia.
Về phần Vương Trường Tường, chỉ cần y phóng Xuy Tức Long Quyển ra, hắn chỉ có con đường là trốn.
Đây chính là đạo thuật bậc Giáp đó! Toàn bộ Đạo Viện của thành Phong Lâm, bao gồm cả các giáo viên thì cũng chẳng có mấy người có.
Biến thái!
“Phong Tước.” Vẫn là lão nhân lưng còng lên tiếng: “Đạo mạch chân linh của hắn chắc là Phong Tước, trời sinh thân thể đã hoà cùng nguyên lực hệ Phong, cho nên mới có thể vượt cấp sử dụng đạo thuật bậc Giáp.”
Đây là lần đầu tiên Khương Vọng nghe nói có đạo mạch chân linh tên là Phong Tước, trong các kiến thức liên quan đến đạo mạch đã học ở Đạo Viện, các giáo viên cũng chỉ miêu tả qua Thổ Khâu Chân Linh. Khương Vọng còn từng cho là tất cả đạo mạch chân linh đều là Thổ Khâu.
Thông thường thì kiến thức sẽ đi đôi với thực lực.
Ánh mắt của đám người Khương Vọng với vị lão nhân gia thô bỉ này phút chốc đã trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
“Còn chưa kịp thỉnh giáo quý tính đại danh của lão tiên sinh!” Hoàng A Trạm tằng hắng một cái, thái độ cung kính, nho nhã lễ độ hỏi.
Có lẽ là ghi hận lúc trước gã lắm mồm, thái độ của lão nhân lưng còng đối với Hoàng A Trạm rất tệ. Lão hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp lại.
“Đúng vậy, lão gia gia họ gì?” Khương An An bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt to tròn sáng long lanh, đầy vẻ tò mò: “Ta gặp ngài suốt, nhưng lại không biết xưng hô thế nào.”
“Quế...” Tiểu nha đầu Thanh Chỉ bên cạnh vừa mới há mồm, lão nhân lưng còng đã cười hớn hở nói chen vào: “Gia gia họ Quế, cứ gọi Quế gia gia là được!”
“Họ này thật là có khí chất!” Hoàng A Trạm gật gù, bắt đầu thưởng thức.
Kế tiếp hắn bèn nịnh bợ liên miên bất tuyệt, khiến ngay cả Khương An An và Thanh Chỉ đều phải nhanh chóng quay đầu lại xem trận đấu.
Vòng chiến đấu thứ hai đã bắt đầu.
Vương Trường Tường quyết đấu với Lê Kiếm Thu.
Bất luận là xếp hạng bên trên bảng Đạo Huân hay là sức chiến đấu mà hai người biểu hiện ra ngoài, Vương Trường Tường đều chiếm ưu thế áp đảo. Nhưng không biết vì sao, Khương Vọng luôn cảm thấy thực lực của Lê Kiếm Thu không chỉ có vậy.
“Vương sư huynh, chúng ta có thể không dùng đạo thuật vô lại như Xuy Tức Long Quyển này có được hay không?” Trước khi khai chiến, Lê Kiếm Thu bắt đầu thương lượng.
Lúc này, Vương Trường Tường đã khôi phục lại đủ đạo nguyên, tinh khí dồi dào, nghe vậy bèn cười: “Sư đệ nói đùa.”
Trước sau vẫn rất nhã nhặn.
Đạo quyết trên tay đã thành sương mù toả ra.
Cũng đúng vào lúc này, Lê Kiếm Thu dang rộng hai tay, cuồng phong nổi lên.
Đạo thuật bậc Bính Hạ phẩm, Hô Phong!
Đây cũng không phải là sương mù trong trấn Tiểu Lâm, một cơn gió bình thường là có thể thổi tan.
Nói cho cùng, sương mù cũng không phải loại đạo thuật cao cấp không có cách giải, thật sự không có cách giải quyết chỉ có Xuy Tức Long Quyển mà thôi. Hai trận chiến đấu lúc trước, không phải là đối thủ không có thủ đoạn phá giải sương mù, mà là lựa chọn phòng ngự, chỉ là đều không ngờ sẽ bị một chiêu phá vỡ.
Khi sương mù tan đi, tay Vương Trường Tường không ngừng bấm quyết, giọng nói hoà nhã: “Trước kia Lê sư đệ không có hứng thú với đạo thuật hệ Phong đúng không nhỉ?”
Thế giới đạo thuật mênh mông vô ngần, học một nghề cho chín còn hơn biết lơ mơ chín nghề.
Đạo quyết của Lê Kiếm Thu đã xong, hai tay vung ra hai thanh kiếm lửa, mũi chân điểm nhẹ, thân thể như chim ưng bay lên giữa không trung.
“Là học từ sư huynh thôi!”
Giờ khắc này, người hắn ta lơ lửng giữa không trung, khí thế như hồng.
Vương Trường Tường mặt không đổi sắc, hai bàn tay chập vào nhau để trước môi. Ngón trỏ và ngón giữa của hai tay dựng thẳng, chạm vào nhau, ngón cái, ngón áp út và ngón út thì đan chéo và chụm vào, tạo thành khu vực tam giác giữa lòng bàn tay. Sau đó y há mồm thổi vào.
Xuy Tức Long Quyển!
Hơi thở kia nháy mắt đã biến thành vòi rồng, Lê Kiếm Thu đã tới gần, dưới tình huống không mượn chút ngoại lực nào, hắn ta bỗng nhiên liên tục lộn vài vòng trên không trung.
“Hay!” Hoàng A Trạm vỗ tay khen ngợi.
Trừ tình huống hi hữu, trước khi mở ra Thiên Địa Môn, nhân loại gần như không có khả năng phi hành. Lần này Lê Kiếm Thu thể hiện năng lực bay lơ lửng ra ngoài, quả thực khiến người khác phải kinh ngạc.
Nhưng những người chung quanh đều dùng ánh mắt như nhìn đồ đần để nhìn Hoàng A Trạm, Hoàng A Trạm vỗ tay mấy lần bèn hậm hực rụt đầu lại.
Bởi cho dù Lê Kiếm Thu nhào lộn trên không khá đẹp mắt, nhưng lại lộn thẳng ra bên ngoài sân, ngang với tự nhận thua.
Lê Kiếm Thu rơi xuống đất, tán đi hai thanh kiếm lửa, vẻ mặt rất kinh hãi: “Xuy Tức Long Quyển của huynh đã tu luyện đến bước này rồi ư?”
Không phải chỉ có mỗi hắn ta kinh ngạc, các tu giả có con mắt tinh tường chút đều có thể thấy được: thời cơ để đánh bại Vương Trường Tường là ngay trước khi hắn hoàn thành Xuy Tức Long Quyển. Nhưng không ai ngờ rằng hắn không chỉ nắm trong tay một môn đạo thuật bậc Giáp mà còn kiểm soát rất thành thạo và nhanh chóng như thế, thậm chí có thể rút ngắn thời gian bấm quyết.
Cái này cũng có nghĩa là, trong các trận chiến lúc trước, hắn vốn không cần chuẩn bị lâu như vậy. Sương mù chỉ là một thủ thuật che mắt vốn không có giá trị thực, chủ yếu chỉ để che mắt các đối thủ như Lê Kiếm Thu mà thôi.
“Ta cảm thấy nếu ra tay chậm một chút thì sẽ xảy ra chuyện.” Vương Trường Tường cười từ tốn.
Lê Kiếm Thu lặng im một hồi, sau đó bỗng nhiên cười một tiếng sảng khoái.
“Ta thua.”