Chương 94: Đưa tiễn ở trường đình
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tự đánh Lôi Cức lên người mình, đây là hành động độc ác tàn nhẫn đến bực nào chứ!
Huống chi lại còn là một tên cực kì quan tâm đến phong độ hình tượng. Nhìn lại một chút dáng vẻ toàn thân cháy đen của hắn ta lúc này, ai có thể nói hắn ta không liều mạng?
Ngay cả Đổng A cũng không nói gì thêm. Ông không thể nói đệ tử này không cố hết sức.
Kỳ thật đối với Trương Lâm Xuyên mà nói, vừa rồi hắn ta cũng không phải là không có một chút cơ hội nào. Chỉ cần hắn ta cam lòng phá giải một cái đạo toàn là có thể tạm thời thu được số lượng lớn đạo nguyên, từ đó nắm lấy cơ hội bé nhỏ này để đánh bại Lâm Chính Nhân.
Chỉ là nếu làm thế, dù cho chiến thắng thì tu vi của hắn ta cũng thụt lùi về Bát phẩm, đồng thời cả đời cũng mắc kẹt ở đây.
Như vậy, cho dù tiến vào Quốc Đạo Viện thì có ý nghĩa gì?
Mặc dù vinh quang của thành Phong Lâm quan trọng, nhưng hắn ta không thể nào mang tương lai của mình đi liều.
Trọng tài tuyên bố kết quả.
Khôi thủ trong số học viên năm năm của lần Tam Thành Luận Đạo này chính là Lâm Chính Nhân – tu sĩ Lục phẩm Đằng Long Cảnh của Đạo Viện thành Vọng Giang.
Sang năm, hắn ta chính là môn sinh mới của Quốc Đạo Viện, tương lai tươi sáng.
Thành Phong Lâm đạt được hai hạng Nhất cùng một hạng Nhì, cũng coi như là không mất uy phong.
Duy chỉ có Đạo Viện thành Tam Sơn là không thu hoạch được một danh hiệu nào trong lần luận đạo này.
Khương Vọng nhìn thấy đôi mắt của đám người Triệu Thiết Hà, Dương Hưng Dũng đều đã đỏ hoe.
Nhưng đây chính là cạnh tranh.
...
Ở Tam Phần Hương Khí Lâu.
Diệu Ngọc cô nương đang ngồi soi gương, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng tự trang điểm.
Một ông lão áo đen đứng phía sau nàng ta, quỳ sát đất cầu khẩn: “Thánh nữ đại nhân, xin ngài hãy ra tay! Nếu không người của chúng ta sẽ chết hết.
“Ta đã nói là đừng có tham lam, các ngươi vừa nghe đến Minh Chúc là như mất hồn. Bây giờ xin ta thì có ích lợi gì? Hư ảnh Quỷ Môn quan đã được đưa đến Vân Quốc, bây giờ ta lấy cái gì để đấu với Ngụy Khứ Tật?”
“Là chúng ta già cả nên hồ đồ, nhưng Bạch Cốt sứ giả cũng đồng ý...”
“À...” Diệu Ngọc cười cười: “Vậy ngươi xin hắn ra tay đi!”
Ông lão áo đen nhất thời không nói được gì, chỉ dập đầu không ngừng.
“Ta vừa xuất hiện, Ngụy Khứ Tật sẽ lập tức ra tay tiêu diệt ta. Hơn nữa còn có Đổng A đang nhìn chằm chằm như hổ đói. Chúng ta không có cơ hội.” Giọng nói của nàng ta vừa hờn vừa giận: “Lúc trước ai bảo các ngươi không chịu để lại hư ảnh của Quỷ Môn quan cho ta chứ!”
Ông lão áo đen cắn răng nói: “Bạch Cốt Đạo chúng ta tích góp lực lượng không dễ. Lần này nhiều đạo hữu lại phải chết oan chết uổng vậy sao?”
“Thôi thôi, đừng ồn ào ở chỗ ta nữa, ta đã bố trí xong hậu chiêu, tính thời gian thì Minh Chúc cũng đã được đưa ra ngoài an toàn, còn những đạo hữu kia...”
Diệu Ngọc dừng một chút, đóng hộp son phấn lại.
“Chết thì chết!”
...
Bởi vì canh phòng rất chặt chẽ, điều chỉnh hợp lý, sự hỗn loạn trong thành Phong Lâm đã được ngăn chặn lại.
Nói cho cùng, tin tức Minh Chúc xuất hiện là quá đột ngột, Bạch Cốt Đạo căn bản không kịp chuẩn bị kỹ càng đã phải đưa ra lựa chọn.
Minh Chúc có ý nghĩa rất lớn đối với Bạch Cốt Đạo, khiến bọn họ căn bản là không có cách từ chối. Mà Ngụy Khứ Tật và Đổng A sớm đã liên kết để bày ra thiên la địa võng.
Thực ra kết quả cũng đã rõ từ trước khi bắt đầu rồi, lần này toàn bộ người mà Bạch Cốt Đạo phái ra đều không thể sống sót.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là đã phân thắng bại. Bởi vì trên thực tế, Bạch Cốt Đạo vốn là đã chuẩn bị bị diệt toàn quân. Chỉ cần đoạt được Minh Chúc thì Bạch Cốt Đạo vẫn không coi là thua.
...
Trên đường Thanh Mộc, người bán hàng rong đang gánh hàng tiến về phía trước.
Hắn ta rất quen thuộc với toà thành này, dường như là đã lớn lên ở đây vậy. Hắn ta dự đoán được Ngụy Khứ Tật sẽ sắp đặt mai phục, chỉ là không ngờ thế công lại sắc bén như thế, chuẩn bị cũng đầy đủ như thế.
Hắn ta hiểu rõ những đạo hữu đến đây đều đã lành ít dữ nhiều, nhưng hắn ta sẽ không chết.
Cho dù có chuyện bất ngờ xảy ra, nhưng hắn ta biết rõ toà thành này, biết rõ nếu như Thành Vệ quân bố trí canh phòng thì sẽ tập trung ở nơi đâu.
Hắn ta có thể ung dung tránh đi.
Ở phía trước, nếu rẽ trái sẽ có một con đường nhỏ, đường nhỏ này đi qua một nhà tắm.
Hắn ta dự định sẽ đi tắm một cái để gột rửa bụi bặm. Gánh hàng có thể gửi chỗ người trông coi nhà tắm, vị Tống sư phụ đó là người thật thà nên sẽ không động đến đồ đạc của hắn ta.
Ai có thể nghĩ tới Minh Chúc quý giá vô biên lại để ở chỗ một người trông nhà tắm bình thường như vậy chứ?
Thậm chí hắn ta còn có thể ngủ một giấc trong phòng tắm, đợi đến khi trời yên biển lặng thì nghênh ngang ra khỏi thành cũng được.
Tóm lại, hắn ta sẽ không chết.
Nhưng ngay khi bước vào con đường nhỏ này, hắn ta nhìn thấy một người đầu trọc.
Có lẽ là Phật tông nhỉ? Nhưng mặt mày tên đầu trọc này quá dữ tợn, hoàn toàn không hợp với hình tượng người của Phật môn.
“Ta ngửi được hương vị kỳ quái.” Tên đầu trọc này nói, đồng thời còn liếm môi một cái.
Người bán hàng rong bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi mãnh liệt, hắn vội tập hợp đạo nguyên để chuẩn bị chiến đấu.
Lúc này hắn ta lại phát hiện trái tim của mình đã biến mất rồi.
Toàn bộ thế giới chìm vào bóng tối vô tận.
“Thánh nữ à, đây chính là phong cảnh dưới đáy Vong Xuyên Hà sao?” Đó là suy nghĩ cuối cùng của hắn ta.
Bất kể các phe đang chờ mong điều gì, Tam Thành Luận Đạo cũng đã kết thúc rồi.
Bách tính thành Phong Lâm đang đứng xem cũng tản đi nơi khác, còn thảo luận với nhau vô cùng phấn khởi. Thành tích lần này của Đạo Viện thành Phong Lâm thực sự cũng không thể coi là kém, họ cũng được nở mày nở mặt.
Phần lớn người sống ở trong thành này đều là người bình thường, cũng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Những trận chiến đẫm máu xảy ra trong phòng tối, chém giết nhau ở góc đường cuối hẻm, những gút mắc sinh tử kia đều im lặng xảy ra, sau đó cũng lặng lẽ tan vào hư vô.
Bạch Cốt Đạo khơi mào sóng gió đều bị trừ khử, trên đường không nhìn thấy vết máu tươi nào. Một vài người dân bất ngờ thấy trận chiến cũng đều bị cấm khẩu không cho nói lung tung.