Chương 187. Thân phận thật của Cổ Thi.
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Nhiên nghĩ tới gì đó, hắn hỏi:
- Ngươi đã là người thuộc cửa Phật, sao còn biết Thi Khôi Thuật nữa?
Cổ Thi thở dài, hối hận nói:
- Năm đó bần tăng tự biết đại nạn sắp xuất hiện, vốn định ở nơi đây bình yên toạ hoá, nhưng lại phát hiện một bản cổ tịch trong đây, trong đó có ghi chép về Thi Khôi Thuật. Luyện người làm xác, luyện xác thành khôi, chiếm lấy sinh cơ mạnh mẽ của thiên địa để kéo dài tính mạng. Bần tăng vốn không để tâm tới loại công pháp ma đạo này, nhưng khi cái chết ngày càng cận kề, bần tăng đã... động lòng.
Lý Nhiên cau mày nói:
- Cho nên để sống sót, ngươi đã luyện hoá chính mình?
Cổ Thi gật đầu:
- Luyện chính mình thành con rối để trì hoãn sự suy bại của cơ thể. Nói là sống sót, nhưng càng giống quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ hơn.
Lý Nhiên lập tức hiểu ra. Bảo sao mà nghìn năm đã trôi qua mà Cổ Thi này cũng không biến mất theo cát bụi, hơn nữa người còn cứng rắn như sắt thép, động tác rất mạnh mẽ, không ngờ có thể luyện chính mình thành pháp bảo.
- Có kẻ sinh ra ban sáng lại chết vào buổi chiều, có kẻ sinh vào xuân hạ nhưng chết khi thu đông tới, có kẻ mười năm chết, có kẻ trăm năm mới chết, tuy tốc độ chậm nhưng chỉ khác ở điểm bắt đầu. Chết là sự luân hồi bắt buộc phải trải qua, đạo lý tới trẻ con còn hiểu, bần tăng vậy mà lại u mê không chịu hiểu.
Giọng nói của Cổ Thi đầy thê lương, trong lời nói tràn đầy oán thán.
- Đợi đã, đừng vội oán thán.
Lý Nhiên không nhịn được mà ngắt lời:
- Ngươi nói cho ta biết trước xem Vương Dã đi đâu mất rồi?
- Vương Dã?
Cổ Thi sửng sốt, sau đó chợt nói:
- Đại nhân nói là vị đệ tử Âm Thi Đạo nọ sao?
- Không sai, ngươi biết hắn?
Lý Nhiên hỏi.
Cổ Thi gật đầu:
- Tuy tu vi của bần tăn đã cạn, trở thành thi khôi, vậy thì cũng không phải chỉ là một Phân Thần nho nhỏ là đã có thể luyện hoá được. Vừa rồi hắn không biết lượng sức mình, còn muốn đoạt xá nên đã bị bần tăng nghiền nát linh hồn ngay lập tức, biến mất hoàn toàn trong thiên địa rồi.
Lý Nhiên cùng Lâm Lang Nguyệt liếc nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Bảo sao không thấy khí tức của Vương Dã, thì ra đã chết rồi.
- Đợi đã.
Lâm Lang Nguyệt nhớ lại lời nó nói:
- Chỉ là một Phân Thần? Vậy khi còn sống, ngươi ở cảnh giới cỡ nào?
Cổ Thi nói:
- Bần tăng là người trụ trì Vô Vọng Tự, pháp hiệu Minh Viễn, tu vi là Độ Kiếp đỉnh phong.
- Độ Kiếp?
Hai người mở lớn miệng, bầu không khí trong mật thất lập tức yên tĩnh lại. Lâm Lang Nguyệt xốc lại tinh thần, không thể tin mà nói:
- Lý Thánh Tử, huynh thế mà lại chém một cao tăng Độ Kiếp thành hai nửa?
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt:
- Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn mà thôi...
Không ngờ vị hoà thượng này có tu vi cao như vậy. Nếu không phải Phập Pháp của đối phương đã hết, lại trải qua ngàn năm mà suy yếu rồi, sợ rằng bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm.
- Bảo sao lại có dị tượng lớn vậy, còn dẫn tới Thú Triều ở Thập Đại Vạn Sơn nữa, thì ra Vương Dã muốn luyện hoá một Cổ Thi Độ Kiếp!
Uy áp thuộc Độ Kiếp Cảnh của Minh Viễn kia cộng với tử khí đã gom góp ngàn năm qua, không chỉ có dẫn tới dị tượng trong thiên địa, còn khiến bầy thú bị doạ đến mức phải phi nước đại suốt mấy trăm dặm.
- Phân Thần luyện hoá Độ Kiếp... Vương Dã này đúng là điên rồi.
Lâm Lang Nguyệt lẩm bẩm. Lý Nhiên chỉ nhún vai:
- Thượng đế muốn người ta chết, trước tiên cứ để cho người ta điên cuồng đã, Vương Dã coi như là ác giả ác báo...
- Ừm... đợi đã, Thượng đế là ai?
- À à… là tên gọi tắt của Thượng Cổ Tiên Đế.
- Ồ...
...
Lúc này, Minh Viễn áy náy nói:
- Cả đời này bần tăng mắc không ít chuyện sai lầm, nhưng thực sự rất muốn xin lỗi hai vị.
Lý Nhiên không thèm để ý mà nói:
- Không sao cả, chỉ là đánh một trận mà thôi. Huống hồ người chết cũng là ngươi, chúng ta không bị thương.
Minh Viễn lắc đầu nói:
- Bần tăng không nói việc ấy...
- Hử?
Lý Nhiên sửng sốt:
- Vậy ngươi có lỗi gì với bọn ta?
Mình Viễn có chút ngượng ngùng mà nói:
- Trước đây bần tăng lo mình sẽ thành quái vật chỉ biết chém giết, sợ dẫn tới cảnh sinh linh đồ thán, thế nên đã bày cấm chế ở trong này.
- Cấm chế?
Trong lòng Lý Nhiên nổi lên một dự cảm không lành.
Minh Viễn nói tiếp:
- Chỉ cần bần tăng thức tỉnh ngoài ý muốn thì tử khí phát tán ra sẽ kích hoạt cấm chế. Nếu như không thể chủ động giải trừ từ bên trong trong vòng một nén nhang, điều đó cho thấy bần tăng đã mất đi sự tỉnh táo, động phủ sẽ tự động đóng lại.
Lý Nhiên ngây ngốc nhìn hắn:
- Ý của ngươi là nói...
Minh Viễn lúng túng đáp:
- Khi chúng ta đánh nhau, cửa động đã đóng lại rồi, hai vị sẽ không ra ngoài được đâu...
- ...
Lý Nhiên cùng Lâm Lang Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, xoay người vội chạy lên theo bậc thang, chạy thẳng một đường tới lối vào thì phát hiện cửa đã bị đóng chặt lại.
- Tránh ra!
Cả người Lý Nhiên hoà với huyết khí, dùng toàn lực đánh mạnh vào cửa, một làn sóng vô hình xuất hiện và trực tiếp làm hắn bị bắn ngược ra sau. Lực lượng khổng lồ ấy xuất hiện, chặn khí huyết của hắn lại.