Chương 188. Muốn ngủ chung không?
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đây chính là cấm chế của Độ Kiếp Kỳ bày ra, căn bản không thể dùng sức lực bình thường phá vỡ được.
Lâm Lang Nguyệt cố gắng ngưng tụ đạo pháp, nhưng kinh mạch vẫn trống rỗng như cũ, không thể thúc giục được một chút linh lực nào.
- Không được, nơi này đã bị sự ô uế xâm nhiễm, vẫn cấm pháp như cũ, không có linh lực có thể dùng...
Sắc mặt nàng ta có chút tái nhợt.
Lý Nhiên nghiến răng nghiến lợi:
- Con lừa già ngu ngốc, sắp chết còn muốn chơi lão tử một vố!
Hắn siết chặt nắm tay, giận giữ đùng đùng đi xuống dưới. Lâm Lang Nguyệt theo sau hỏi:
- Huynh đi đâu?
Lý Nhiên oán hận nói:
- Nhân lúc hắn còn chưa chết, đánh cho hắn một trận nữa!
- ...
Trong mật thất, gương mặt già nua của Minh Viễn méo mó, trên mặt còn in đậm dấu bàn tay. Lý Nhiên xoa xoa nắm đấm, lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc ngươi có nói hay không?
- …
Minh Viễn khóc không ra nước mắt.
- Bần tăng không có cách nào thật mà!
- Vậy theo ý ngươi nói, chúng ta sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở đây sao?
Lâm Lang Nguyệt cau mày nói.
Minh Viễn lắc đầu.
- Cũng không đến mức vĩnh viễn. Chỉ cần chờ nơi đây tan hết ô uế, linh khí một lần nữa ngưng tụ lại thì đại nhân sẽ có thể dùng Phật Pháp cởi bỏ cấm chế.
- Khi nào thì thứ ô uế đó mới tan hết?
Lâm Lang Nguyệt hỏi tới.
Minh Viễn lúng túng nói:
- Thời gian cụ thể thì bần tăng cũng không biết, nhưng sẽ mất rất lâu đấy...
- Rất lâu?
Lâm Lang Nguyệt dâng lên một dự cảm không lành:
- Sẽ không tới mức mấy chục năm chứ?
Minh Viễn gật đầu:
- Dù sao thì cũng là tử khí đã tích góp hơn ngàn năm, muốn triệt để tiêu tán cũng không đơn giản như vậy đâu.
Lâm Lang Nguyệt nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên trắng nhợt.
Bọn họ sẽ bị nhốt bên trong mật thất này mấy chục năm. Nếu như có thể tu luyện, ngược lại vài chục năm cũng không là gì, nhưng nơi này tam hoa héo rũ, linh lực khô cạn, căn bản là không cách nào tu luyện được. Vậy họ ở nơi này làm cái gì chứ?
Đờ ra sao?
Lý Nhiên yên lặng cầm trường thương lên.
Chuẩn bị đánh lão hòa thượng này thành tám miếng.
Đúng lúc này, Minh Viễn nâng tay trái lên, chỉ thấy ngón tay hắn bắt đầu tiêu tán tựa như những hạt mịn bay theo gió vậy.
- Đến lúc rồi.
Giọng điệu Minh Viễn hiện ra một tia giải thoát. Vẻ mặt hắn bình tĩnh mà ôn hòa, phảng phất như vừa được gột rửa bằng Phật quang.
- Từ thuở nhỏ, bần tăng đã một lòng kính Phật, nhận lấy hương hỏa của chúng sinh, thế nhưng lại bị bụi trần che mất phật nhãn, chung quy cũng khó diệt được ba loại độc là Tham Sân Si.
- Niệm thiện tạo Thiện Nghiệp, niệm ác hồi Ác Nghiệp. Ta tạo ra nghiệp lực này, tự nhiên phải nhận lại nghiệp quả này thôi.
Giọng Minh Viễn trở nên nhỏ đi, cứ như thể truyền đến từ phương xa:
- Phật, không thể diệt Định Nghiệp. Kiếp này bần gây ra nghiệp chướng, khi tồn tại vẫn sẽ tiếp tục hoàn trả lại thôi.
Lúc trước hắn tự luyện chính mình thành thi khôi, gây nên việc Yêu Thú ở Thập Vạn Đại Sơn bạo động, khiến cho thôn dân ở lân cận chịu cảnh bị tàn sát, coi như là hắn đã gián tiếp phạm vào sát nghiệt. Thân thể Minh Viễn mơ hồ lộ ra một tia sáng, thối rữa không chịu nổi, cà sa không gió mà bay. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía hư không, nơi đó dường như có cái gì. Khóe miệng hắn nở nụ cười, nhẹ giọng than thở:
- Phật sao.
Không khí bỗng ngưng trệ lại. Theo một tiếng vang nhỏ, trên thân thể của Minh Viễn, bắt đầu từ mi tâm xuất hiện những vết nứt rạn như mạng nhện rồi bắt đầu nứt ra. Trong tiếng Phạn Âm loáng thoáng, hắn hoàn toàn hóa thành tro bụi và tiêu tán.
Lý Nhiên nhìn một màn này, chân mày hắn hơi nhíu lại. Hắn quay đầu nhìn về phía hư không kia.
- Phật... Sao?
...
Trong mật thất đã yên tĩnh lại.
Sau khi Minh Viễn tan biến, nơi đây đã không còn gì nữa, chỉ còn có hai người Lý Nhiên đưa mắt nhìn nhau. Lâm Lang Nguyệt thấp giọng nói:
- Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ bị nhốt ở chỗ này sao?
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Ta cũng không nghĩ ra cách gì.
Cấm chế đã khởi động, tới thần thức cũng bị cắt đứt, nơi này dường như đã cô lập với bên ngoài rồi. Cho dù Nhạc Kiếm Ly cùng Tần Như Yên có trở về tìm bọn hắn thì cũng rất khó phát hiện cái động phủ được giấu kín này ở sau thác nước. Vừa nghĩ tới bị nhốt trong đây, Lý Nhiên đau cả đầu không thôi. Lúc này, trong đầu hắn vang lên tiếng nhắc nhở nhiệm vụ.
【 Nhiệm vụ đã hoàn thành. 】
【 Độ hoàn thành nhiệm vụ: Hoàn mỹ 】
【 Nhận được một siêu cấp bảo rương 】
Đây là nhiệm vụ do hệ thống thông báo trước khi tiến vào động phủ, muốn hắn siêu độ cỗ Cổ Thi ngàn năm này.
Mà cuối cùng Minh Viễn cũng khôi phục lại thần trí, chậm rãi tiêu tán trong Phật Quang, đúng là đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.
- Mở bảo rương.
【 Chúc mừng kí chủ đã thu được Linh Bảo Quy Nguyên Xá Lợi Tháp! 】
- Xá Lợi?
Trong tay Lý Nhiên lóe lên ánh sáng, một Bảo Tháp trong suốt và đẹp đẽ xuất hiện. Bên dưới bảo tháp khá lớn, bên trên lại hẹp dần, tổng cộng chia làm sáu cấp, đỉnh tháp là bảo châu, trên thân tháp toàn là hoa văn tỉ mỉ phức tạp.
Không biết là được làm bằng vật liệu gì mà cứ như thủy tinh trong suốt vậy, bên trong hình như còn có sự lưu chuyển của kim quang.