Chương 193. Nếu ta là Thiên Đạo thì sao?
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đúng lúc này thì Lý Nhiên nói:
- Hơi dịch xuống một chút, dùng nhiều lực lên.
- Được rồi.
Lâm Lang Nguyệt ra sức xoa bóp.
Đúng thật là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn (*) mà...
(*) Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.Ý nói nhận của người ta nên phải nể mặt họ.
…
Thập Vạn Đại Sơn.
Nhạc Kiếm Ly và Tần Như Yên đang cùng lấy thác nước làm trung tâm rồi tìm kiếm xung quanh.
Nhưng ngoại trừ hiện trường tranh đấu thảm khốc ban đầu để lại thì cũng không còn vết tích nào khác. Hơn nữa, màn đêm cũng đã buông xuống, trong rừng rậm bắt đầu truyền tới vài tiếng gầm gừ.
Hai người gặp lại nhau ở thác nước, sắc mặt có chút trắng bệch.
Một khắc cũng không ngừng tìm kiếm nên giờ đây linh lực của cả hai đã sắp cạn kiệt rồi.
- Ngươi có phát hiện cái gì không?
Tần Như Yên hỏi.
Nhạc Kiếm Ly lắc đầu:
- Hướng đông nam không có bất kỳ tung tích gì, có lẽ bọn họ không đi về hướng bên kia rồi.
Vạn Kiếm Các có thuật truy tìm rất đặc biệt, dù cho Lý Nhiên có bay lên trời đi nữa thì nó cũng có thể tìm ra được phương hướng đại khái.
Thế nhưng bây giờ lại không thu hoạch được gì.
Tần Như Yên thở dài:
- Hướng tây bắc cũng không có tung tích.
Hai người nhìn nhau, cả khuôn mặt đều là một vẻ bất đắc dĩ.
Khí tức của Lý Nhiên dường như biến mất ngay tại nơi đây. Thế nhưng hai người cũng không thể nghĩ ra được rằng đằng sau cái thác nước cuồn cuộn này còn có một cái động khác.
Tần Như Yên siết chặt nắm tay:
- Chẳng lẽ bọn họ đã bị Vu Dã…
- Không có khả năng.
Nhạc Kiếm Ly lắc đầu nói:
- Lý Nhiên mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều đấy! Coi như không đối phó được với Phân Thần Cảnh đi nữa thì chỉ với một tên Vu Dã thôi cũng nhất định không cản được hắn.
Nàng đã từng chứng kiến thực lực của Lý Nhiên... Kim Sắc Cổ Triện thần bí, Lôi Đình Điện Mang thông trời triệt đất… Với tu vi Kim Đan Cảnh là đã có thể sống sót trong bí cảnh ngay cả khi nó sụp đổ rồi, huống chi là hiện tại hắn còn đã phá Đan thành Anh?
Nàng không tin chỉ một Vu Dã mà có thể khiến hắn hao tổn.
Tần Như Yên cau mày phân tích:
- Đã như vậy thì cũng chỉ còn hai khả năng mà thôi. Một là hắn tự ẩn giấu tung tích của mình và cùng với Lâm Lang Nguyệt trốn ở nơi nào đó. Hai là có năng lực to lớn nào đó nhúng tay vào, trực tiếp mang bọn họ đi.
Hai điều này đều là những kết quả mà hai người không muốn đối diện nhất.
Nhạc Kiếm Ly thở dài, trong lúc nhất thời cũng không còn manh mối nào khác.
Tần Như Yên nhíu mày, trong lòng tràn đầy sầu muộn.
- Lý Thánh Tử, rốt cuộc ngươi đang ở đâu vậy chứ?
…
- Đúng, đúng đúng, lên trên nữa.
Lý Nhiên nằm lỳ ở trên giường với vẻ mặt thích ý.
Mà Lâm Lang Nguyệt còn đang đạp lưng cho hắn.
Hiện tại nàng ta không thể sử dụng linh lực, thể chất cũng chỉ tốt hơn người bình thường một chút nên đối với Lý Nhiên mà nói thì sức tay của nàng ta thật sự yếu đến đáng thương.
Vì vậy nên hắn dứt khoát để Lâm Lang Nguyệt đứng lên đạp lên lưng mình, đúng thật là thoải mái hơn dùng tay xoa bóp nhiều.
Lâm Lang Nguyệt lau mồ hôi rịn trên trán:
- Lý Thánh Tử, thời gian còn bao lâu thế? Ta có hơi mất sức rồi.
Tuy rằng ở đây không dễ phán đoán thời gian, nhưng ít nhất cũng đã một canh giờ trôi qua rồi.
Lý Nhiên nhìn nàng ta sắp không kiên trì được nữa nên gật đầu nói:
- Được rồi, chỉ tới đây thôi.
- Phù ~
Lâm Lang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, xuống khỏi trên người hắn rồi ngồi bên giường thở hổn hển.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Người trẻ tuổi mà thể lực như vậy thì không được đâu, chỉ là xoa bóp thôi mà cũng mệt mỏi như vậy à?
Lâm Lang Nguyệt trợn mắt liếc hắn một cái:
- Không thì người tự đi mà thử xem.
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Nếu như ngươi không ngại thì ta cũng có thể thử.
Lâm Lang Nguyệt dường như đã nghĩ tới điều gì, đỏ mặt lắc đầu nói:
- Hay là thôi đi.
Sao nàng ta có thể để cho một nam nhân bóp tới bóp lui trên đùi mình được chứ?
Lâm Lang Nguyệt tựa vào bên giường, thở dài nói:
- Ta sẽ không bao giờ ăn thịt nướng của ngươi nữa, tuy rằng thịt rất ngon, nhưng xoa bóp thật sự quá mệt mỏi rồi.
- Là ngươi nói đấy nhé, đến lúc đó thì đừng có mà hối hận.
Lý Nhiên nói.
- Ấy…
Lâm Lang Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi mới nói:
- Đương nhiên, nhưng nếu như bụng của ta biểu thị phản đối thì ta cũng phải tôn trọng ý kiến của nó thôi.
- Phụt ~
Hai người nhìn nhau, đồng loạt cười ra tiếng.
Lý Nhiên buồn cười:
- Được nha Lâm Tiên Tử, lúc này mới qua được bao lâu mà ngươi đã trở nên vô liêm sỉ như vậy rồi.
Lâm Lang Nguyệt nhăn mặt nhăn mũi:
- Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, hẳn là Lý Thánh Tử phải tìm nguyên nhân xuất phát từ trên người mình chứ.
- …
Lý Nhiên nhìn bộ dáng xinh đẹp của nàng thì không khỏi gật đầu nói:
- Ta vẫn thích ngươi như bây giờ hơn.
Lâm Lang Nguyệt quay đầu qua, vẻ ngượng ngùng trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất:
- Ta vẫn là ta, khác gì so với lúc trước à?
- Đương nhiên là có rồi.