Chương 219. Đóng cửa, thả Lý Vô Thường!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong lòng hắn ta sợ hãi thán phục. Trong mắt Vũ trưởng lão cũng hiện lên nét kinh ngạc:
- Ngươi vậy mà lại là song tu Phật - Võ?
Phật lực này ở trong mắt hắn ta mặc dù không tính rộng lớn mênh mông, nhưng lại cực kỳ tinh thuần, phảng phất là cao tăng cung phụng trước Phật mấy trăm năm!
Trên người Lý Nhiên huyết khí nhàn nhạt, nhìn cũng có chút quen mắt, giống như là...
- Huyết mạch Huyết Ma Đế?
Nhưng mà làm cho hắn ta thấy kinh dị nhất là màu vàng lan tràn ra từ trong cổ áo hắn, phát ra khí tức Hồng Hoang Cổ. Cho dù là hắn ta nhìn kỹ lại bao nhiêu lần, cũng không khỏi tim đập nhanh một hồi!
- Tên này rốt cuộc có bao nhiêu kỳ ngộ cơ chứ? Còn chưa tới hai mươi tuổi, sao có thể có căn nguyên như vậy được!
Đây cũng không phải là vấn đề có thể giải thích bằng thiên phú đâu!
- Một thời gian nữa, kẻ này chắc chắn ngang tàng áp chế vạn tông!
Trong lòng Vũ trưởng lão hơi chấn động. Hắn ta nhíu mày nhìn về phía Lý Nhiên, ánh mắt biến hóa, giống như đang cân nhắc điều gì.
Đã có phần rục rịch, lại có chút cố kỵ và kiêng kị.
Đã qua một hồi lâu, Vũ trưởng lão lên tiếng nói:
- Lý Thánh Tử cũng biết chính mình đang nói cái gì sao? Thần Đạo Cung chính là chủ lực tối cao của chính đạo, sao lại dám viết hai chữ vô năng?
Lý Nhiên cười nhạo nói:
- Một tên trưởng lão người Độ Kiếp cảnh, chạy đến thế gia phàm tục bày tỏ uy phong, cưỡng bức đe dọa muốn bắt người đi, cái này còn không phải biểu hiện của vô năng?
Mặt Vũ trưởng lão không đổi sắc:
- Tiêu Thanh Ca là đệ tử Tiên Cung, lão phu chỉ là đang thực hiện chức trách.
- Nàng sớm đã không phải là đệ tử Thần Đạo Cung!
Lý Nhiên lạnh lùng nói:
- Đệ tử ngoài ý muốn đánh mất tu vi, đã bị tông môn không chút do dự đá ra ngoài, các ngươi lúc đó có thực hiện đúng chức trách tông môn?
- Bây giờ thấy được thiên phú nàng khôi phục lại, lại trở thành đệ tử Tiên Cung của ngươi? Thật sự là buồn cười, cực kỳ buồn cười!
Con mắt Vũ trưởng lão nheo lại:
- Lý Thánh Tử đang có ý gì?
Lý Nhiên nói:
- Ý của ta là, ngươi qua đây từ chỗ nào thì về chỗ đó. Tiêu Thanh Ca không muốn trở về Thần Đạo Cung thì không có ai có thể bắt buộc nàng!
Lời vừa nói ra, bầu không khí lập tức căng thẳng lên, mọi người Tiêu gia đổ mồ hôi ròng ròng.
Đối diện là Đại Năng Độ Kiếp kỳ đó, một tay là có thể san bằng cả Tiêu gia!
Áo đen của Vũ trưởng lão không gió mà bay, giọng nói như gió lạnh:
- Xem ra Lý Thánh Tử thật sự cho rằng lão phu không dám động vào ngươi rồi!
Trong nội đường không khí ngưng trọng, uy áp cường đại tràn ngập ra, sắc mặt mọi người tái nhợt, phảng phất như có tảng đá lớn đặt ở trên người.
Mà Lý Nhiên đứng mũi chịu sào, lồng ngực khó chịu liên tục, hô hấp cũng trở nên gian nan hơn. Nhưng, hắn vẫn không chịu nhượng bộ dù là nửa bước.
- Ha...
Vũ trưởng lão giận quá hóa cười:
- Chính là Nguyên Anh nho nhỏ, thực cho rằng có thể ngăn cản được lão phu?
Hắn ta vung tay áo, Linh Áp lan tràn ra. Linh lực toàn thân Lý Nhiên lập tức bị phong tỏa, khí huyết bốc lên đều bị trấn áp, giống như cương thi điêu khắc bị áp đứng im tại chỗ, không nhúc nhích được kể cả ngón tay! Chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Vũ trưởng lão đi về phía Tiêu Thanh Ca.
Ngay lúc Tiêu Thanh Ca chuẩn bị rơi vào trong tay đối phương, lập tức Lý Nhiên lòng nóng như lửa đốt. Hắn thúc dục Đoạt Thiên Công lên đến cực hạn, cố gắng phá tan giam cầm ở ngón cái tay phải. Kim quang trong tay hắn lóe lên, một viên Phật Cốt rơi vào lòng bàn tay, hắn bóp nát!
Phật lực dồi dào lập tức bắn ra, cuối cùng giúp hắn thu được một khe hở. Nhưng mà Lý Nhiên chưa vội động thủ, mà ngưng tụ tất cả Phật lực, lấy phương thức Lục Tự Chân Ngôn gào thét bắn ra:
- Lý lão đầu, nếu ngươi không ra tay, cháu dâu ngươi sẽ bị người khác bắt đi mất rồi!
Nương theo Phạm Âm nhàn nhạt, tiếng rống giận dữ vang tận mây xanh. Trùng trùng điệp điệp tiếng vang dưới sự khống chế của Lý Nhiên cuồn cuộn bay tới trên không Lý phủ!
- Lão Lý đầu... Lão Lý...
Lý Vô Thường đang ngủ say tại bí địa giật mình một cái, mơ mơ màng màng nói:
- Ai? Ai gọi lão tử đấy?
Hắn ta nhíu mày cảm giác một chút, lập tức thanh tỉnh lại:
- Con mẹ nó, dám bắt nạt cháu của ta?!
...
Vũ trưởng lão sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được cười lên:
- Lý Thánh Tử tốn sức tốn tâm tư chỉ vì rống lên một câu như thế thôi ư? Ha ha ha!
Lý Nhiên trừng mắt liếc hắn ta một cái, không nói chuyện. Vũ trưởng lão ngạo nghễ nói:
- Lão phu lại là Độ Kiếp đỉnh phong! Chỉ cần không phải Đế Cấp ra tay, ai có thể ngăn cản được lão phu?
Nói xong cũng thò tay chụp vào Tiêu Thanh Ca, nhưng tại trong nháy mắt lúc sắp chụp vào nàng, trong hư không có một cái bàn tay lớn đỏ như máu hiện ra, một cái tát mạnh đập hắn ta bay đập xuống đất!
Giọng nói Lý Vô Thường khó chịu vang lên:
- Chỉ là một tên phế vật Độ Kiếp cũng dám bắt nạt cháu của ta?
Vũ trưởng lão ngây ngẩn cả người. Cảm nhận được uy áp đến từ sâu trong linh hồn, hắn ta sợ hãi nói:
- Cường giả Đế Cấp? Điều này sao có thể xảy ra?!