Chương 241. Ngươi và Dịch Thanh Lam bị buộc lại với nhau rồi sao?
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau đó, nàng ta vung tay áo bào lên, Lâm Lang Nguyệt đã bị một luồng gió nhẹ ấm áp thổi bay ra ngoài.
Cửa phòng nhanh chóng đóng cửa.
Dịch Thanh Lam bỗng nhiên che ngực lại, kịch liệt thở dốc, gò má trên gương mặt phía sau lớp khăn che mặt mơ hồ lộ ra một tia đỏ bừng.
- Làm sao có thể? Làm sao lại có thể cảm ứng được loại chuyện như vậy cơ chứ?
- Đây chính là khoảng cách xa nhau vạn dặm đó? Rốt cuộc sợi dây đỏ kia là thứ gì vậy chứ?
Nàng ta chặn đứng ngũ giác của chính mình lại, nhưng lại phát hiện căn bản cũng chẳng làm nên trò trống gì, phảng phất cứ như thể đó là sự rung động đến từ sâu bên trong linh hồn vậy.
- Ban ngày ban mặt, tên nhóc kia cũng hoang đường quá rồi đó!
- Bần… bần đạo…
Dịch Thanh Lam hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng ta ngồi xếp bằng lại, nỗ lực vận chuyển Thái Thượng Thanh Tâm Chú, cố gắng bình ổn tâm tình của mình lại.
Nhưng khoảng cách ngoài vạn dặm vẫn truyền tới cảm giác, vẫn không ngừng đánh thẳng vào trong thần kinh của nàng ta như cũ, cứ như thế mãi đến tối muộn mới ngừng lại được.
Dịch Thanh Lam xoa xoa cái trán đã phủ một tầng mồ hôi mịn của mình, hai tròng mắt đã không còn sự bình tĩnh nữa.
- Rốt cuộc tên tiểu tặc kia cũng đã yên tĩnh lại rồi, chắc hẳn đã đến lúc ăn tối rồi nhỉ.
Thế mà nàng ta lại cảm thấy cả người uể oải, bèn tựa người lên trên tường mà nhắm mắt dưỡng thần, đạo tâm xao động cũng bình phục lại từng chút một.
Nhưng mới vừa qua nửa canh giờ, một cổ rung động càng mãnh liệt hơn nữa lại truyền đến một lần nữa.
- …
Dịch Thanh Lam nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt bi phẫn gần chết.
- Lý Nhiên, rốt cuộc là ngươi đã xong chưa vậy hả!
Ở bí địa của Lý gia.
Lý Nhiên mang vẻ mặt hoài nghi mà nhìn Lý Vô Thường.
- Ta nói lão Lý này, có phải ngươi lại tính kế ta hay không?
Lý Vô Thường vẫn bình chân như vại mà uống trà.
- Ngươi cho rằng lão phu rảnh rỗi, mỗi ngày không có việc gì làm đi tính kế ngươi à? Lại làm sao rồi?
Lý Nhiên cau mày nói:
- Vậy cái gì mà một sợi Nhân Duyên gì kia của ngươi rốt cuộc là thứ gì chứ? Ta cứ luôn cảm thấy nó có hơi kỳ lạ.
Lý Vô Thường lắc đầu.
- Đó là lão phu ngẫu nhiên đoạt được thôi, hình như liên quan đến nhân quả của linh hồn gì đó, cụ thể thì ta cũng không thể nào nhìn thấu được.
Nói rồi, lão ta kỳ quái nhìn Lý Nhiên một cái.
- Không phải là ngươi đã dùng nó rồi đó chứ?
Lý Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng chỉ là tùy tiện thử một chút xem sao, không ngờ rằng thật sự lại thành công.
Hắn vươn tay phải của mình, chỉ thấy trên cổ tay có một đạo hồng tuyến quấn quanh, như ẩn như hiện phảng phất cứ như mạch máu vậy.
Từ sau khi sợi dây màu đỏ kia biến mất thì trên cổ tay của hắn lại xuất hiện cái thứ đồ này.
Lý Vô Thường cẩn thận nhìn một chút, nhưng cũng không hề kiểm tra ra được bất cứ dị thường nào cả.
- Ngươi có cảm nhận được cảm giác gì kỳ lạ không?
Lý Nhiên nhức đầu.
- Ngược lại ta cũng chẳng có cảm giác gì cả, nhưng hình như đối phương lại không đúng lắm.
Lý Vô Thường nói:
- Không cần lo lắng, cái này không phải là tà vật gì cả. Trái lại, nó đang ẩn chưa một loại đại đạo nào đó, tuyệt đối là hữu ích vô hại.
- Ồ, vậy là được rồi.
Lý Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Nói thế nào thì Dịch Thanh Lam cũng là đến quan tâm hắn, nhỡ đâu mà thật sự làm hại đối phương rồi, vậy trong lòng hắn cũng băn khoăn lắm.
Lý Vô Thường nâng chén trà lên rồi hiếu kỳ hỏi.
- Ngươi sử dụng cùng với ai đó? Tiểu nha đầu của Tiêu gia kia sao?
Lý Nhiên lắc đầu.
- Không phải.
- Vậy thì là ai?
- Dịch Thanh Lam.
- Phụt!
Lý Vô Thường trực tiếp phun một ngụm Tiên Trà ra ngoài.
- Khụ khụ… Dịch… Dịch Thanh Lam?
Lão ta hoảng sợ mà nhìn về phía Lý Nhiên.
- Người ngươi nói tới sẽ không phải là chưởng môn của Thiên Xu Viện đó chứ? Đế Cấp Cường Giả, Dịch Thanh Lam kia sao?
Lý Nhiên ủ rũ.
- Ừm, chính là nàng ta.
- …
Lý Vô Thường nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu cũng ong ong một trận.
Thế mà Lý Nhiên lại bị cột chung một đường nhân duyên với Dịch Thanh Lam?
Đây cũng quá cả gan rồi đó!
Lão ta hồi phục tinh thần lại rồi khẩn trương hỏi:
- Dịch Thanh Lam biết quan hệ của chúng ta rồi sao?
Lý Nhiên suy nghĩ một chút.
- Cũng không biết chưa, ta chẳng bao giờ nhắc tới khi nói chuyện với nàng ta cả.
Lý Vô Thường thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẻ mặt lão ta đầy nghiêm túc nói:
- Nhớ kỹ, sau này ra ngoài tuyệt đối không được nhắc đến tên của ta, ngươi không phải tôn tử của ta, ta với ngươi không quen biết gì hết.
Lý Nhiên che mặt nói:
- Có đến mức đó không…
- Có đến mức đó không? Kia chính là Dịch Thanh Lam đó! Ngươi có muốn chết thì cũng đừng kéo lão phu theo, lão phu còn chưa sống đủ đâu!
Lý Vô Thường phẫn nộ.
Lúc này, Lý Nhiên mới tới việc Dịch Thanh Lam và Lý Vô Thường có thù oán với nhau, hình như còn tổn hại tới đạo cơ của lão ta nữa.
- Yên tâm đi, lão Lý, ta sẽ giúp ngươi báo thù.
- Ta thật cảm ơn ngươi nha, ngươi cách xa ta ra một chút là được.
- …