Chương 375. Người phụ thân nhân hậu, người con hiếu thảo, đừng để sự chờ đợi trở thành điều đáng tiếc
Trước đây, Lý Nhiên đã đề cập điều này với hắn ta.
- Chỉ có chút chuyện nhỏ này, vi phụ có thể giải quyết giúp ngươi, sao ngươi cứ phải tự mình đi một chuyến chứ? Nếu như khiến ngươi trì hoãn việc tu hành của mình thì sao? Tốt hơn là ngươi mau đi về đi!
Lý Đạo Duyên mỉm cười thuyết phục Lý Nhiên:
- Ta đến đây không phải cũng vì thăm phụ thân sao, quan tâm đến phụ thân nhiều hơn và đồng hành cùng phụ thân, đừng để sự chờ đợi trở thành niềm hối tiếc.
Nụ cười trên mặt Lý Đạo Nguyên cứng đờ:
- Ngươi không cần nhớ nhung phụ thân đâu, ngươi vẫn nên quan tâm tới việc tu luyện mới là quan trọng nhất.
- Trăm năm thiện hiếu là trên hết, tu hành làm sao quan trọng bằng người được chứ?
- ... Quả nhiên là ngươi, ngươi vẫn hiếu thuận như vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Thịnh Tri Hạ thở dài nói:
- Lý bá phụ, tình cảm gia đình ngài thật hạnh phúc, đúng là phụ từ tử hiếu.
Lý Đạo Duyên nhếch mép một cái:
- Thật vậy sao? Ha ha... Đúng là có hiếu thật.
Thịnh An Ức nhìn Lý Nhiên, ánh mắt có chút ngấn lệ. Nàng ta lại nhớ đến hình ảnh xấu hổ chết người kia.
Cũng không biết Lý Nhiên đã cho người khác xem hay chưa? Chính hắn có xem qua hay không? Đã bao giờ làm điều gì đó kỳ lạ hay chưa?
Nghĩ đến những vấn đề này, khuôn mặt xinh xắn của nàng ta trở nên đỏ bừng, giống như thể bị sốt vậy.
Lý Nhiên nhận ra ánh mắt của nàng ta, mỉm cười và nháy mắt với nàng ta.
Gò má của Thịnh An Ức càng đỏ hơn, hoảng hốt cúi đầu xuống.
Lúc này, trong đầu nàng ta vang lên truyền âm từ thần hồn của đối phương:
- Thịnh công chúa, đừng lo lắng, ta chưa từng cho ai xem qua hình bóng kia đâu.
Nghe thấy vậy, Thịnh An Ức thở phào nhẹ nhõm, nàng ta nói :
- Bổn cung tin tưởng Lý Thánh Tử…
Chưa kịp dứt lời, giọng nói của Lý Nhiên lại vang lên lần nữa:
- Ngoại trừ mình ta.
Cơ thể Thịnh An Ức run lên, gò má đỏ bừng kéo đến tận bên tai.
Nàng ta chống lại sự ngượng ngùng, nhẹ giọng nói:
- Ở trong tẩm cung Lý Thánh Tử cũng đã nhìn thấy rồi, xem đi xem lại cũng có khác gì nhau đâu… Bổn cung chỉ hy vọng ngươi sẽ không làm ra mấy chuyện kỳ quái.
Lý Nhiên sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi:
- Chuyện kỳ quái gì cơ? Thịnh công chúa có thể nói rõ hơn được không?
Thịnh An Ức cúi đầu, ngập ngừng nói:
- Loại chuyện như vậy, hẳn là Lý Thánh Tử phải hiểu rõ hơn bổn cung mới đúng…
Nhìn thấy bộ dạng e lệ tội nghiệp của nàng ta, hắn lắc đầu thích thú.
Cẩm Vân công chúa này rõ ràng là một Hoàng Nữ cao quý, thế nhưng nàng ta không hề kiêu ngạo chút nào, ngược lại thanh khiết mềm yếu như một đóa hoa sơn chi vậy.
Khiến người ta căn bản không nhẫn tâm ức hiếp nàng.
Thịnh Tri Hạ cũng không nhận thấy sự kỳ lạ của muội muội, nàng ta lên tiếng nói:
- Lý Thánh Tử, quy mô của Đăng Tiên Đại Hội lần này lớn chưa từng có, tất cả các tông môn đứng đầu đều có mặt, hơn nữa hầu như tất cả truyền nhân của thủ tịch đều ở đây hết.
Lý Nhiên gật đầu:
- Ta đã nghe nói đến việc này rồi, xem ra bọn họ đều muốn đạt được điều gì đó tại đại hội lần này.
Người bình thường chen chúc nhau đến sứt đầu bể trán để được tiến vào Tiên Tông.
Nhưng thiên tài siêu cấp với tài năng vô song lại là đối tượng tranh giành của các tông môn, thậm chí bọn họ còn không ngần ngại tranh đấu giành lấy.
Năm đó, thiên phú thánh phẩm của Lý Nhiên đã làm cho cả Hạo Thổ chấn kinh, mấy tông môn đỉnh cấp đều phải tranh đấu vật vã, cuối cùng hắn lại bái nhập vào U La Điện.
Ngoài ra còn có Tiên Thiên Đạo Thể Lâm Lang Nguyệt, Kiếm Ý Nhập Cốt Nhạc Kiếm Ly, Siêu Phẩm Thiên Phú Tiêu Thanh Ca…
Những thiên tài này, chỉ có các tông môn đứng đầu mới đủ tư cách tranh đoạt, còn các tông môn nhất lưu và nhị lưu chỉ có thể đứng sang một bên thôi.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là ý nguyện của bản thân.
Cho nên nhân khí và danh tiếng của tông môn cũng là một trong những yếu tố so sánh quan trọng.
Thịnh Tri Hạ cười nói:
- U La Điện là Ma Môn, nhưng nó không có quá nhiều tai tiếng. Lý Thánh Tử lại là một anh hùng của Nhân Tộc, Trấn Thế Thiên Ma, chắc chắn sẽ thu được rất nhiều điều.
Lý Nhiên cười nói:
- Vậy phải mượn công chúa những lời chúc tốt lành rồi.
Mục đích trở lại lần này của hắn chủ yếu là vì Thẩm Nịnh.
Nhưng nếu có thể chiêu mộ một vài thiên tài cho tông môn, tại sao lại không làm?
Đúng lúc này, một gia đinh gõ cửa:
- Lão gia, bên ngoài có một vị khách đến bái phỏng.
Lý Đạo Duyên cau mày nói:
- Không nhìn thấy công chúa điện hạ còn đang ở đây hay sao? Nói với họ là Lý phủ đóng cửa từ chối tiếp khách.
- Nhưng mà…
Gia đinh do dự một lúc rồi mới nói:
- Người kia nói nàng ta là bằng hữu của thiếu chủ.
Lý Nhiên nhướng mày.
- Tên là gì? Nam hay nữ?
Gia đinh trả lời:
- Đó là một nữ nhân, ta cũng không biết tên, chỉ nói nàng ta họ Tần.
Lý Nhiên mỉm cười, không cần phải nói hắn cũng biết đó là ai.
- Là bằng hữu của ta, trực tiếp mời đến phòng khách đi.
- Vâng.
Gia đinh lên tiếng trả lời rồi lui xuống.