Chương 376. Lại có người khác tới? Ngươi xong chưa vậy hả?
Một lúc sau, một nữ nhân duyên dáng chậm rãi bước vào. Nàng ta đeo mảnh lụa mỏng che mặt màu đen, dáng người mảnh khảnh như ẩn như hiện, nhưng nếu nhìn kỹ cũng không thể thấy được cảnh xuân.
Ngay cả khi trên mặt nàng ta mang một tấm khăn che mặt đen nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ quyến rũ đáng kinh ngạc đó.
Chính là Tần Như Yên.
Nàng ta cũng nhìn thấy Lý Nhiên, trong ánh mắt lóe lên một sự ngạc nhiên.
- Tiểu nữ bái kiến Lý Thánh Tử, bái kiến Lý bá phụ... Hai vị công chúa cũng ở đây sao?
- Tần Thánh Nữ.
Thịnh An Ức tỷ muội đứng dậy gật đầu.
Lý Đạo Duyên cau mày một hồi, nhưng vẫn cười nói:
- Tần Thánh Nữ tới rồi sao, mau ngồi xuống đây đi.
- Lý bá phụ đừng có khách sáo, cứ gọi ta là Như Yên là được rồi.
Tần Như Yên khéo léo ngồi xuống chiếc ghế.
Nàng ta nhìn Lý Nhiên bằng ánh mắt sâu kín tràn đầy oán hận.
Tên này thế mà lại ném nàng ta vào tửu lâu một mình, lại còn trong thời điểm quan trọng khi nàng ta thu hết dũng khí nữa chứ, thật quá ghê tởm!
Lý Nhiên sờ sờ mũi một cái, có chút ngượng ngùng.
Ngay khi hắn muốn mở miệng nói, gia đinh đã nhanh chóng bước vào:
- Thiếu chủ, lại có thêm một khách khác đến cửa, họ cũng nói rằng là bằng hữu của ngài.
- Hả?
Lý Nhiên sững sờ:
- Lại là ai vậy?
Gia đinh nói:
- Là một nữ nhân, nói mình họ Nhạc.
Lý Nhiên hiểu rõ ngay lập tức:
- Ta biết rồi, cho nàng ta vào đi.
- Vâng.
Lý Đạo Nguyên đang ngồi trên ghế, nhìn bốn nữ nhân trước mặt, ánh mắt bắt đầu thất thần.
Cẩm Vân công chúa Thịnh An Ức, Giao Long công chúa Thịnh Tri Hạ, Hợp Hoan Tông Thánh Nữ Tần Như Yên, Vạn Kiếm Các Thủ Tịch Nhạc Kiếm Ly…
Lúc này, tất cả đều khéo léo ngồi trước mặt hắn ta.
Lý Đạo Duyên cảm thấy tim mình dường như sắp ngừng đập luôn rồi, bây giờ mà muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con chắc là vẫn kịp chứ nhỉ?
Vô Ương Thành.
Một nhóm người từ từ tiến vào cổng thành.
Đây là một nhóm đạo cô trẻ tuổi, tất cả đều mặc đạo bào màu lam nhạt, đạo kế được chải thật cao, vẻ mặt có phần lạnh lùng xa cách.
Người đứng đầu là một đạo cô mặc áo trắng.
Tấm áo bào trắng tinh không nhuốm một hạt bụi nhỏ nào, thấp thoáng lộ ra hình thêu Phi Vân, trong lúc bước đi tay áo cũng phe phẩy nhẹ, giống như muốn cưỡi gió bay đi.
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, đôi mắt đen láy như vầng trăng sáng nơi chân trời xa xăm.
Người qua đường lần lượt dừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía bọn họ.
- Cái đạo bào này? Là Thiên Xu Viện!
- Y phục màu trắng, tóc đen, thêu Phi Vân… Người này không phải là Lâm Tiên Tử đấy chứ?
- Chính là Lâm Tiên tử! Trước đây ta đã may mắn được gặp qua một lần ở Nam Phong Thành!
- Đệ nhất thiên kiêu Lâm Lang Nguyệt, thế mà nàng ta cũng đến sao?
- Xem ra lần này Thiên Xu Viện lấy thế nắm chắc trong tay rồi!
- Có thể may mắn được nhìn thấy phong thái của Tiên Tử, xem ra chuyến đi này cũng không tệ!
- Lâm Tiên Tử quả thực rất xinh đẹp!
- Đừng có dùng loại tục từ thông thường như vậy để hình dung Tiên Tử!
…
Nhóm người kia kích động bàn tán sôi nổi.
Thiên Xu Viện không màng thế sự, Lâm Lang Nguyệt cũng hiếm khi xuất hiện ở phàm trần, nhưng ở Hạo Thổ lại có vô số người mê hoặc.
Cho dù đã từng bị Lý Nhiên đánh bại một lần cũng không ảnh hưởng quá lớn đến hình tượng của nàng ta.
Dù sao đó cũng là Đệ Nhất Thiên Ma, bị hắn đánh bại không phải là chuyện bình thường sao?
Ánh mắt Lâm Lang Nguyệt bình tĩnh, đám người trước mặt tuy đông nhưng không ai có thể lọt được vào mắt nàng ta.
Đây không phải là sự kiêu ngạo, mà là sự thờ ơ từ tận xương tủy.
Tuy nhiên, tâm trạng của nàng ta lúc này khác xa so với sự bình tĩnh bên ngoài.
- Mặc dù sư tôn đã đồng ý cho ta ra ngoài, nhưng ta luôn cảm thấy nàng ta vẫn có chút khó chịu.
Ban đầu, Dịch Thanh Lam đã đồng ý cho nàng ta đi đến Vô Ương Thành.
Nhưng kể từ sau lần tắm chung đó, nàng ta rất quan tâm đến chuyện này, còn nói rằng sẽ thay thế người khác để dẫn đội, để cho nàng ta có thể tu luyện thật tốt.
Nếu như không nhờ đến sự thuyết phục của mấy vị trưởng lão, e rằng còn không chịu thả nàng ta đi đâu.
- Sư tôn gần đây hình như không vừa lòng với ta lắm, ta cũng không biết là mình làm sai chỗ nào nữa.
Nàng ta trăm mối không thể giải thích được.
Lúc này, vị chấp sự bên cạnh hỏi:
- Lâm thủ tịch, căn cứ của tông ta ở thành Tây, bây giờ ngươi định trực tiếp đi qua đó sao?
Lâm Lang Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Ngươi dẫn người qua đó đi, ta phải đi đến gặp một lão bằng hữu
- Lão bằng hữu?
Chấp sự có hơi khó hiểu.
Thủ tịch rất ít khi đi xuống núi, không giỏi giao du, ở nơi phàm tục như này lấy đâu ra lão bằng hữu chứ?
Nhưng nàng ta cũng không hỏi lại, chỉ gật đầu rồi rời đi.
Gò má Lâm Lang Nguyệt ửng đỏ lên
- Ta hy vọng hắn cũng sẽ quay trở lại!