Chương 382. Lý Thánh Tử chịu đủ mọi thử thách
Đối với loại người này, A Thấm có thể không ra tay được, nhưng Lý Nhiên sẽ không thương hại dù chỉ một chút.
A Thấm nhìn hắn, ánh mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ sóng nước, khẽ nói:
- Tạ ơn Thánh Tử đại nhân...
Lúc này, Thẩm Nịnh mới nói:
- Tỷ Tỷ, tim của tỷ đập rất nhanh đấy.
- Hả?
A Thấm sửng sốt một giây, ấp úng nói:
- Tim đập nhanh chứng tỏ là cơ thể của tỷ tỷ tốt đó.
- Nhưng mà mặt của ngươi cũng rất đỏ.
- Thôi nào!
Lý Nhiên nhìn hai người này mà cười tủm tỉm.
Rất ít khi có thể nhìn thấy bộ dạng này của A Thấm đấy.
Ít đi vài phần nhát gan và sợ hãi, thêm vào vài phần tự nhiên và cởi mở.
Hào quang khắp người cũng không hề ít.
Thẩm Nịnh lặng lẽ đánh giá Lý Nhiên, trong con mắt trong veo tràn đầy sự tôn kính và dựa dẫm.
Nàng nhảy ra khỏi vòng tay của A Thấm, đi đến trước mặt Lý Nhiên, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo:
- Thiếu chủ, ta... ta có thể ôm ngươi không?
Lý Nhiên bật cười, không hề do dự mà nói:
- Tất nhiên là có thể rồi.
Nói xong liền đưa tay ôm lấy Thẩm Nịnh vào lòng.
Cơ thể của con nhóc này rất mềm mại, còn phảng phất mùi sữa nhàn nhạt nữa.
Thẩm Nịnh ghé vào vai hắn, gương mặt bé nhỏ bình tĩnh cuối cùng đã lộ ra vẻ tươi cười, cất ra tiếng nói trẻ con ngây ngô:
- Tạ ơn thiếu chủ.
Lý Nhiên cười cười:
- Ngươi đã không còn là nô tỳ của ta nữa rồi, không nhất thiết phải gọi ta là thiếu chủ... Ừm, gọi ta là ca ca đi.
- Ca ca?
Đôi mắt to tròn của Thẩm Nịnh chớp chớp, giống như là cách xưng hô này rất xa lạ vậy.
Tuy là nàng ta không nói gì, nhưng vẻ vui sướng ánh lên trong mắt đã chứng tỏ giờ khắc này nàng rất vui.
A Thấm nhìn hai người bọn họ, ánh mắt có hơi thèm muốn, ma xui quỷ khiến nói:
- Đại nhân, ta cũng muốn được ôm...
Nói tới nửa câu mới kịp phản ứng, vội vã ngậm miệng lại.
- Toang rồi, không cẩn thận mà nói ra hết lời trong lòng rồi!
Gương mặt xinh đẹp của nàng ta đỏ bừng lên, lo lắng trong lòng, lo sợ sẽ khiến cho Lý Nhiên không vui.
Ngay lúc này, một cánh tay lớn kéo chiếc eo thon thả của nàng ta rồi trực tiếp ôm nàng ta vào lòng.
Đợi A Thấm hồi thần lại thì phát hiện ra Lý Nhiên đang ngồi trên giường, mà bản thân thì đang ngồi trên đùi của Lý Nhiên.
- Thánh, Thánh Tử đại nhân?
Nàng ta ngẩng đầu một cách mơ hồ.
Lý Nhiên cười nói:
- Không phải ngươi nói muốn được ôm sao?
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười rực rỡ của hắn, gương mặt xinh đẹp của nàng ta ngay lập tức đỏ bừng nóng hổi.
Gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng dựa vào lòng ngực của hắn, quả tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra.
- Hóa ra cái ôm của Thánh Tử đại nhân là loại cảm giác này… Thật ấm áp mà.
Thẩm Nịnh trừng mắt nhìn, cất lên tiếng nói trẻ con ngây thơ:
- Ca ca, khí lực của ngươi thật mạnh.
Lý Nhiên cảm thấy buồn cười.
Hai người này gộp vào cũng không nặng bằng bản thân hắn, vậy thì cần sực lực gì chứ?
Hắn vừa muốn nói chuyện thì gương mặt bừng đỏ của A Thấm đã ghé vào tai hắn, khí khái như lan, nói:
- Ca ca, A Thấm thích được ngươi ôm.
Cơ thể của Lý Nhiên lập tức cứng ngắc.
Sau một hồi trầm mặc thì nhẹ nhàng đặt hai người xuống giường.
Đứng lên và nói:
- Thời gian không còn nhiều nữa rồi, các ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ta quay về phòng trước đây.
Sau đó cũng không quay đầu mà liền rời đi.
Thẩm Nịnh đột nhiên nói:
- Ca ca làm sao thế?
A Thấm cúi đầu tự trách, nàng ta đáp:
- Chắc chắc là do ta quá lỗ mãng nên mới khiến cho đại nhân tức giận. Sao ta lại có thể gọi đại nhân là ca ca chứ?
Bên ngoài phòng, Lý Nhiên dựa vào vách tường, hô hấp có hơi hỗn loạn.
Linh Tủy Thể phối hợp với Quang Minh Kinh thì sức mạnh thật sự rất lớn.
Tiếng gọi “ca ca” ôn nhu, mềm yếu lúc nãy xém chút nữa là khiến cho Lý Thánh Tử nộp vũ khí đầu hàng.
- Đây vẫn còn chưa có Trúc Cơ mà uy lực đã kinh hãi như vậy rồi, nếu như đạt đến Hợp Đạo Độ Kiếp thì còn mạnh bao nhiêu nữa chứ?
Lý Nhiên không khỏi run rẩy khắp người. Vị cán bộ nào mà có thể trải qua loại thử nghiệm này chứ!
Hắn hóng cơn gió đêm để bình phục lại rồi mới đi về phòng của mình.
Vừa mới đẩy cửa phòng thì căn phòng u ám liền sáng bừng lên.
Chỉ nhìn thấy Lâm Lang Nguyệt mặc một thân y phục màu trắng đang đứng bên cửa sổ, vẻ mặt căng thẳng nhìn hắn.
Lý Nhiên hoài nghi hỏi:
- Lâm Thủ Tịch, sao ngươi lại ở nơi này?
Lâm Lang Nguyệt ngượng ngùng nói:
- Ta vừa mới đến gõ cửa, vừa hay bên cạnh có người đi tới, chỉ đành phải tránh đi trước.
Lý Nhiên gãi gãi đầu:
- Nhưng chỉ gõ cửa mà thôi, có cần thiết phải căng thẳng như vậy không?
Lâm Lang Nguyệt lắc đầu nói:
- Ngươi không hiểu đâu, ngộ nhỡ chuyện này truyền đến tai Lý bá phụ, còn tưởng rằng ta là một kẻ rất không đứng đắn đó.
Lý Nhiên khóc cười không được:
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Đúng rồi, tìm ta có việc gì không?