Chương 383. Đêm nay không có ai ngủ được cả!
Gương mặt thanh tú của Lâm Lang Nguyệt có hơi ửng đỏ:
- Thật ra cũng không có việc gì, chỉ là muốn đến thăm ngươi mà thôi…
- Thăm ta?
Lý Nhiên đi đến trước mặt nàng ta, cười nói:
- Ta có gì để nhìn chứ?
Hình như khoảng cách quá gần khiến cho Lâm Lang Nguyệt có hơi căng thẳng, hô hấp cũng có hơi dồn dập.
Ánh mắt của nàng ta né tránh, khẽ nói:
- Nghe nói sau khi ngươi rời khỏi Thiên Xu Viện thì đã nảy ra xung đột với Hợp Hoan Tông đúng chứ? Có bị thương ở chỗ nào không?
- Không có.
Lý Nhiên nói:
- May mà giải quyết xong… Khụ khụ, Dịch đạo trưởng ra tay, mới tránh khỏi một kiếp.
Phiền phức, xém chút nữa là đã nói hết ra rồi.
Ngược lại Lâm Lang Nguyệt không nghe ra điều gì, nàng ta trầm mặc một lát rồi hỏi:
- Là do Tần Như Yên sao?
Lý Nhiên cũng không kiêng dè:
- Cho là vậy đi.
Lâm Lang Nguyệt căng thẳng trong lòng, ngón tay siết chặt lấy vạt áo đạo sĩ. Bỗng nhiên, trong lòng dâng lên một sự kích động vô danh.
Nàng ta bước về phía trước, chậm rãi ôm lấy thắt lưng cường tráng của hắn, giọng nói có hơi run run:
- Lý Thánh Tử, ta nhớ ngươi.
Đột nhiên nhịp tim của Lý Nhiên gia tốc, dường như cả người cũng cứng ngắc như tượng.
Đêm nay xảy ra chuyện gì vậy? Lần lượt từng người đến thử thách lão tử sao?
Cả người Lý Nhiên cứng đơ giống như mảnh gỗ.
Ý chí của hắn đã bị A Thấm công kích một lần rồi.
Lúc này, trong lòng lại là cơ thể mềm mại ngào ngạt hương thơm, mùi hương nhàn nhạt vương vấn ngay đầu mũi trực tiếp khiến cho huyết áp của hắn lại tăng lên.
Lý Nhiên nuốt nuốt nước miếng:
- Lâm Thủ Tịch, ngươi đây là...
Lâm Lang Nguyệt đã xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được. Nàng ôm lấy vòng eo to lớn của hắn, hai gò má đỏ ửng nóng hổi, đôi mắt long lanh, gần như có thể nhỏ nước, đôi môi cắn chặt, nàng ta thấp giọng nói:
- Ta cũng không biết ra sao nữa, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến ngươi. Lúc tu luyện cũng nghĩ, lúc nghe đạo cũng nghĩ, lúc ngủ cũng nhớ... ngay cả Thanh Tâm Chú cũng không thèm để ý tới, giống như là bị ma nhập vậy.
Cứ nói nói như vậy, gần như giọng nói của nàng có hơi nghẹn lại:
- Đều trách ngươi đã làm vậy với ta ở trong mật thất, khiến cho ta không thể quay đầu lại được nữa.
Lý Nhiên dở khóc dở cười:
- Lời nói này của người giống như là ta trêu hoa ghẹo bướm xong rồi lại bỏ rơi ngươi vậy.
Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Lang Nguyệt núp trong lòng ngực của hắn, thanh âm khàn khàn mà nói:
- Ta không cần biết, dù sao ngươi cũng phải chịu trách nhiệm với ta.
Lý Nhiên gãi gãi đầu, buồn cười hỏi:
- Vậy Lâm Thủ Tịch muốn ta chịu trách nhiệm thế nào với ngươi?
Lâm Lang Nguyệt nói:
- Ta chỉ cần ngươi thực hiện lời hứa là được rồi.
- Lời hứa?
Lý Nhiên có hơi ngây ngốc:
- Lời hứa gì chứ?
- Ngày đó ở trong mật thất ngươi đã từng nói phải thay thiên đạo thu nhập Minh Nguyệt vào trong lòng.
- Mà hiện tại ngươi đã là thiên đạo của ta rồi...
Lâm Lang Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh sáng chiếu xuống đôi gò má của nữ nhân nhút nhát, khẽ cất tiếng:
- Minh Nguyệt đã ở trong lòng ngươi, tại sao ngươi lại không phát giác ra chứ?
Nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng nhưng kiên định của nàng ta, nhịp tim của Lý Nhiên bắt đầu từ từ tăng lên.
Lâm Lang Nguyệt rất đẹp, ngũ quan không thể chê vào đâu, tìm không ra một chút khuyết điểm nào cả, khí chất lạnh lùng cao quý nhưng lại tràn đầy hơi thở của tuổi xuân. Lúc này, núi băng hòa tan, đôi gò má đỏ ửng cho dù là cao tăng nhìn thấy thì cũng sẽ động tâm.
Càng huống hồ chi Lý Thánh Tử vẫn chưa phải là cao tăng.
Hắn là một tên bạo ngược. Lý Nhiên hung hăng nói:
- Lâm Thủ Tịch, ngươi biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?
- Lúc ấy ta đã suy nghĩ rất kĩ về toàn bộ hậu quả rồi!
Ánh mắt của Lâm Lang Nguyệt sáng như vì sao, vừa cười vừa nói:
- Xem ngươi là trời... Ưm!
Dáng vẻ của nàng ta luống cuống, đôi mắt thanh tú trợn tròn, ánh mắt tràn đầy sự bối rối.
Rất lâu sau đó.
Lý Nhiên ngẩng đầu lên, cười xấu xa, hắn nói:
- Cái đó, ngươi cũng đã nghĩ kỹ rồi.
- Đồ xấu xa, đáng ghét!
Hai má của Lâm Lang Nguyệt nóng hổi, vẻ mặt vô cùng e lệ. Thiên Xu Viện là tông môn của nữ tu, tu luyện Vong Tình Đạo, nhìn hồng trần cuồn cuộn như mãnh thú hung ác vậy.
Thậm chí nàng ta còn chưa ở cùng một chỗ với nam nhân thì sao có thể chịu được loại cợt nhả này được chứ? Vốn là dũng khí toàn tâm toàn ý, lúc này tất cả đều đã tan thành mây khói, ngay cả trái tim cũng đang phát run.
Lý Nhiên cố ý nói:
- Không phải Lâm Thủ Tịch bắt ta thực hiện lời hứa hẹn sao?
Lâm Lang Nguyệt vừa thẹn thùng vừa vội vã:
- Nhưng ta cũng không bắt ngươi làm mấy chuyện này mà!
- Chẳng lẽ Lâm Thủ Tịch không thích sao?
- Cái đó, cái đó ngược lại không phải là vậy... chỉ là có hơi đột ngột quá.
Lâm Lang Nguyệt do dự một hồi, ngập ngừng khẽ nói.
Lý Nhiên cười cười.