Chương 384. Đêm nay không có ai ngủ được cả! (2)
Nàng ta và Dịch Thanh Lam đều như nhau cả, một khi Vong Tình Đạo bị phá vỡ thì tính cách từ lạnh lẽo, cao lãnh sẽ trở nên ngây thơ, giống như một cô bé hồn nhiên. Đợi một chút, Dịch Thanh Lam ư?
- Ôi trời! Quên mất chuyện này rồi! Nếu như Thanh Lam sư tôn mà biết chuyện ...
Da đầu của Lý Nhiên hơi đau nhức.
- Khụ khụ.
Hắn hắng giọng một cái, nghiêm túc mà cẩn thận nói:
- Lâm Thủ Tịch, có việc này ta muốn nói cho ngươi biết.
Lâm Lang Nguyệt lắc đầu nói:
- Không cần nói, ta biết ngươi cũng có nữ nhân khác nữa đúng chứ?
- Nghe nói ngươi có một vị hôn thê, hình như Tần Như Yên cũng thích ngươi. Ánh mắt của hai vị công chúa kia khi nhìn ngươi cũng không đúng lắm.
- Mặc dù trong lòng không thoải mái cho lắm nhưng ta cũng không có tư cách nói cái gì cả, dù sao về sau ta mới là...
- Ta không có quá nhiều yêu cầu xa xôi, chỉ mong rằng trong lòng ngươi có ta là đủ rồi.
Người ngoài nhìn vào cảnh tượng này thì e rằng quai hàm đều sẽ rơi xuống đất mất.
Đường đường là Minh Nguyệt Tiên Tử, đệ nhất thiên kiêu của Hạo Thổ, thế mà đứng trước mặt một nam nhân lại hạ thấp phong thái như thế sao?
Nhưng trong lòng Lý Nhiên lại gượng cười không thôi.
- Ngươi thì biết gì chứ, vẫn còn có một người chính là sư tôn của ngươi đấy!
- Vì vậy, hiện tại ta đã là sư đệ của nàng, lại là sư công của nàng ư?
- Cái này...
Vừa mới nghĩ tới đây, hắn liền đau nhức cả đầu rồi.
Lâm Lang Nguyệt bỗng suy nghĩ cái gì đó, xấu hổ nói:
- Ngươi đừng có gọi ta là Lâm Thủ Tịch nữa, thật sự là nghe có hơi xa cách đấy.
Lý Nhiên liền hồi thần, hỏi:
- Vậy ta gọi ngươi là gì? Lang Nguyệt sao?
- Ừm, cảm giác là lạ. Chỉ có sư tôn mới có thể gọi ta như thế.
- Vậy... mặt trăng nhỏ thì sao?
- ...
Mặt của Lâm Lang Nguyệt đỏ lên:
- Được rồi, ngươi vẫn nên gọi bằng tên của ta đi.
Cái gì mà mặt trăng nhỏ chứ, thật là xấu hổ chết người mà!
Cộc cộc cộc.
Lúc này, cửa phòng khẽ vang lên tiếng gõ. Bên ngoài cửa truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng:
- Lý Thánh Tử, ngươi nghỉ ngơi rồi ư?
- !!
Vẻ mặt của Lâm Lang Nguyệt hoảng loạn:
- Không ổn rồi, là Tần Như Yên!
Lý Nhiên cảm thấy kì lạ, hắn hỏi:
- Tần Như Yên thì làm sao? Dọa người thành bộ dạng như này à?
Lâm Lang Nguyệt nói nhỏ:
- Từ trước đến nay ta và nàng đều không hợp nhau. Ngộ nhỡ bị nàng ta nhìn thấy thì chắc chắn sẽ cười ta! Mà chuyện này truyền ra ngoài, vậy danh dự của Thiên Xu Viện…
Lời chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng nói của Tần Như Yên vang lên:
- Ngươi không nói tiếng nào, vậy ta sẽ trực tiếp đi vào đó.
Lâm Lang Nguyệt lập tức luống cuống tay chân, nàng ta nhìn trái nhìn phải, thế mà lại trực tiếp mở cửa tủ quần áo rồi chui vào trong!
Lý Nhiên:
- ...
Ngay lúc cánh cửa của tủ quần áo đóng lại thì cửa phòng cũng đã bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng.
Tần Như Yên bước vào bên trong, nàng ta nhìn thấy Lý Nhiên đang đứng bên cạnh cửa sổ, không khỏi sửng sốt, sau đó buồn bã nói:
- Ta còn cho rằng Lý Thánh Tử đã ngủ rồi. Tại sao nghe thấy tiếng gõ cửa lại không lên tiếng chứ? Chẳng lẽ là vì không muốn gặp ta sao?
Lý Nhiên hồi thần, hắn ngượng ngùng đáp:
- Ta vừa định mở cửa cho ngươi thì ngươi đã vào trong rồi.
- Chậc, ai tin ngươi chứ.
Tần Như Yên trợn mắt liếc hắn một cái, bỗng nhiên giật giật chiếc mũi:
- Trong phòng thơm như vậy, là ai đã đến đây à?
Mùi hương này rất quen thuộc, nhưng trong chốc lát nàng ta không thể nhớ ra được.
Lý Nhiên thuận miệng nói năng lung tung:
- Ắt hẳn là mùi hương từ cơ thể ta rồi.
Tần Như Yên vừa bực mình vừa buồn cười:
- Ngươi mới không phải là mùi hương này, làm như ta chưa từng ngửi qua không bằng?
Nói xong mới phản ứng lại, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ lên. Lý Nhiên cười cười rồi nói:
- Nếu nói đến mùi thơm của cơ thể thì ắt hẳn không ai có thể so nổi với Tần Thánh Nữ nhỉ?
Mùi hương ngọt ngào, thơm tho kia, đến bây giờ hắn vẫn có thể nhớ tới được. Nhất thời gò má của Tần Như Yên ửng đỏ lên, cà lăm cà lặp nói:
- Ta nói rồi, cái đó… cái đó là mùi hương của son phấn mà!
- Son phấn sao?
Lý Nhiên gật gật đầu:
- Vậy ắt hẳn cũng là loại son phấn rất đặc biệt đấy.
Tần Như Yên cúi đầu, gương mặt xinh đẹp cũng hừng cháy lên rất nhanh. Trầm mặc một lúc lâu sau, nàng ta khẽ nói:
- Lý Thánh Tử, lúc đầu ở tửu lâu Khuê Phong Thành, tại sao ngươi không từ mà biệt chứ?
Ngày đó, nàng ta đã cố lấy hết tất cả dũng khí để đứng trước mặt Lý Nhiên, nhưng ngay cả một câu đối phương cũng không chịu nói ra mà đã biến mất rồi.
Điều này khiến cho nàng ta chịu phải đả kích trong lòng.
Sở dĩ lần này đến Lý phủ chính là muốn hỏi cho ra lẽ chuyện này. Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn đang mím lại, cùng với vẻ mặt ủy khuất của Tần Như Yên, Lý Nhiên liền ngửa mặt lên trời thở dài trong lòng.
- Không phải là ta không muốn trả lời ngươi… Nhưng trong tủ đồ còn có thêm một người nữa!