Chương 385. Hạnh phúc đến gõ cửa
Nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của Tần Như Yên, Lý Nhiên không tránh khỏi một cơn nhức đầu.
Hắn nên trả lời như thế nào đây?
Lúc đầu người mang hắn đi là Thanh Lam sư tôn, chung quy lại cũng không thể ăn ngay nói thẳng được?
Không nói đến việc Tần Thanh Lam có hiểu lầm hay không, mà Lâm Lang Nguyệt vẫn còn núp ở trong tủ đồ, khi nghe thấy thì sẽ nghĩ như thế nào chứ?
Lý Nhiên do dự một phen, hắn nói:
- Lúc đó bỗng nhiên ta nhận được truyền âm từ chưởng môn, khẩn cấp triệu hồi ta chạy về tông môn, vì thế mới vội vã rời đi thôi.
- Chưởng môn sao?
Tần Như Yên nghe vậy liền kinh ngạc.
U La Điện có lệnh cấm, khi ấy nàng ta không hề suy nghĩ đến điểm này, Lãnh Vô Yên sẽ không bởi vì điều đó mà xử phạt hắn chứ?
Nàng ta khẩn trương và luống cuống nói:
- Ngươi không sao chứ, Lãnh chưởng môn có phạt ngươi không?
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Không sao, sư tôn không có phát hiện ra.
- Vậy là tốt rồi.
Tần Như Yên yên tâm hơn.
Nàng ta thở dài, nói:
- Cho dù ngươi có sốt ruột thì cũng phải nói với ta một tiếng chứ.
Nàng ta đã làm ra bộ dạng kia rồi, không từ mà biệt quả thực khiến cho người khác có hơi đau lòng.
Lý Nhiên áy náy nói:
- Thật xin lỗi, lúc đó ta quá vội rồi.
Tần Như Yên trợn mắt liếc hắn một cái:
- Lý Thánh Tử tính tình ngang ngược, phong lưu, còn có cảnh tượng nào mà chưa nhìn thấy qua chứ, thế mà cũng sẽ vội vàng sao?
- À cái này...
Lý Nhiên nghe vậy thì đỏ ửng cả mặt.
Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của hắn, ủy khuất trong lòng Tần Như Yên đã tiêu biến đi không ít. Nàng ta bật cười nói:
- Được rồi, chỉ đùa một chút với ngươi mà thôi.
Lý Nhiên thở phào nhẹ nhõm:
- Vẫn là Tần Thánh Nữ đại nhân rộng lượng.
Trong thời điểm quan trọng như vậy lại đi ném cô nương nhà người ta qua một bên, việc này quả thực không quá hay ho mà.
Mặc dù đây không phải là chủ ý của hắn.
- Hứ, nếu ta mà còn không độ lượng một chút thì chỉ sợ rằng đã bị ngươi làm cho tức chết từ lâu rồi.
Tần Như Yên cũng không thực sự cáu giận lắm.
Ngược lại, nghe được lời giải thích của Lý Nhiên thì trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
- Chỉ cần không phải vì ghét ta là được rồi.
Tần Như Yên do dự một lát rồi khẽ nói:
- Lý Thánh Tử, ta không biết ta có ấn tượng như thế nào trong lòng ngươi, nhưng ngày hôm ấy ở tửu lâu quả thực là ta đã dùng hết tất cả dũng khí của mình rồi đấy...
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Ta biết ngươi không phải là cái loại cô nương kia.
Ở chốn Hợp Hoan Tông này, mà còn là Hợp Hoan Thánh Nữ, thế nhưng lại có thể luôn vững vàng bảo vệ bản thân.
Vị Thánh Nữ này thoạt nhìn càng bảo thủ hơn nhiều.
Tần Như Yên ngẩng đầu nhìn hắn, trong con ngươi hiện lên thần thái không nói rõ được.
- Lý Thánh Tử, còn nhớ ta đã từng hứa gì với ngươi không?
Lý Nhiên ngơ ngác:
- Hứa cái gì chứ?
Gương mặt xinh đẹp của nàng ta ửng đỏ lên, nói:
- Ta đã từng cam đoan với ngươi rằng chắc chắn sẽ tặng Linh Châu cho ngươi. Nhưng mà Linh Châu phải đợi đến Nguyên Anh Cảnh thì mới có xảy ra biến chất được. Hiện tại ta cách Nguyên Anh chỉ còn một bước chân nữa thôi, bất cứ lúc nào cũng đều có thể đột phá được.
- Hóa ra là chuyện này.
Lý Nhiên sờ cằm rồi nói:
- Nhưng Linh Châu mà ngươi nói, rốt cuộc đưa cho ta bằng phương thức nào đây?
Trong lòng hắn cũng có chút suy đoán rồi nhưng lại không dám khẳng định.
Tần Như Yên cắn môi đầy e lệ, nàng ta nói:
- Đợi ngày kia ta đưa cho ngươi, tự khắc ngươi sẽ biết thôi.
Lý Nhiên gật gật đầu:
- Được thôi.
Ngay giờ khắc này, cửa phòng lại đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Cộc cộc cộc.
Bên ngoài vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ của Nhạc Kiếm Ly:
- Lý Thánh Tử, ngươi ngủ chưa đấy?
Lý Nhiên:
Lại đến nữa sao? Mấy nàng ấy đều không cần ngủ hả?
Tần Như Yên lập tức có hơi kinh hoảng:
- Toang rồi, Nhạc thủ tịch đến rồi!
Lý Nhiên nhíu mày lại, hắn nói:
- Chúng ta không làm cái gì cả, ngươi sợ cái gì chứ?
- Ngươi không biết đâu.
Tần Như Yên nói nhỏ:
- Vừa nãy Nhạc thủ tịch có đến tìm ta, ta liền nói dối là bản thân sắp phải đi ngủ rồi, kết quả lại lén lút chuồn đến chỗ của ngươi!
Lý Nhiên bật cười nói:
- Thế thì làm sao? Không phải các ngươi đã rất thân thiết với nhau sao?
- Không được.
Tần Như Yên lắc lắc đầu:
- Nhạc thủ tịch đã nghi ngờ ta có mưu đồ bất chính với ngươi từ lâu rồi, nhưng ta vẫn cứ khăng khăng không chịu thừa nhận. Lần này nếu như bị bắt được thì có khả năng ta sẽ không còn mặt mũi gì để nhìn nàng ta đâu!
Lý Nhiên:
- Hả?
Tần Như Yên hoảng loạn đảo mắt nhìn khắp nơi. Sau khi nhìn thấy một cái tủ đồ lớn, ánh mắt của nàng ta không khỏi sáng lên.
- Lý Thánh Tử, ta đi trốn trước một lát nhé. Ngươi ngàn vạn lần đừng nói là ta đến đây.
Lý Nhiên sửng sốt, vội vàng đáp lại:
- Không được, bên trong có…
Chưa kịp nói hết câu thì Tần Như Yên đã mở cửa tủ đựng đồ rồi chui vào bên trong.
Bầu không khí chỉ yên tĩnh trong giây lát.