Chương 435. Bỉ ổi vô liêm sỉ? Quang minh chính đại!
Hắn biết hai vị sư tôn có đụng chạm với Lý Vô Thường nhưng lại không ngờ rằng lại là những chuyện như thế này.
Bị hai người cháu dâu đánh sao?
Lý lão đầu này cũng quá thảm rồi!
Sở Linh Xuyên liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói:
- Chẳng trách ngươi cũng hạ lưu vô sỉ như vậy, hóa ra là do Tổ truyền!
Lý Nhiên:
- ...
- Bỉ ổi vô liêm sỉ?
Lý Nhiên không phục nói.
- Ta vốn nổi tiếng là quang minh chính đại, nếu không tin ngươi có thể đi hỏi sư tôn của ta.
- ...
Sở Linh Xuyên chả thèm để ý đến hắn.
Đánh nàng ta trước mặt mọi người ở đó, đây mà cũng được gọi là chính khí hừng hực hay sao?
- Nhưng suy nghĩ kỹ lại, đạo tắc của ba vị đại đế thêm vào làm cho cơ thể hắn không bị nổ tung đã rất may mắn rồi, quả thực là không thể giữ được tỉnh táo nữa rồi.
- Nhưng mất tỉnh táo rồi vẫn có thể làm hành động như vậy, chẳng phải càng nói rõ hắn là cái đồ lưu manh hay sao?
Sở Linh Xuyên tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
- Đăng đồ tử.
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên một tiếng gọi.
- Phu quân.
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp, mặc chiếc áo màu xanh đang mỉm cười vẫy tay chào.
Chính là Tiêu Thanh Ca.
Nàng lao vào vòng tay của Lý Nhiên giống như một con én mới nở trong tổ.
Hai tay vòng qua cổ hắn, quấn quýt nói.
- Phu quân, nhân gia rất nhớ ngươi.
Lý Nhiên cười nói.
- Không phải lúc sáng hai ta đã ở cùng nhau đấy sao?
Tiêu Thanh Ca bĩu môi nói.
- Nhưng nhân gia không muốn rời xa ngươi một giây phút nào.
Lý Nhiên xoa xoa mái tóc, tỏ vẻ cưng chìu nàng.
Trong số những hồng nhan tri kỷ của hắn, Tiêu Thanh Ca là người cư xử tốt nhất và cũng là người quấn lấy hắn nhất.
Hơn nữa cũng không ngại bày tỏ tình cảm, chỉ cần ở bên cạnh hắn là nóng lòng muốn quấn hắn từng giây từng phút.
Thực sự là một tiểu đeo bám.
Sở Linh Xuyên nhìn hai người ôm ấp qua lại, da gà da vịt trên người cũng muốn nổi hết cả lên, trong lòng âm thầm nhổ nước bọt.
- Ban ngày ban mặt lại dính nhau như thế, còn mặt mũi nói mình là chính khí quân tử.
Lúc này, Tiêu Thanh Ca mới để ý đến Sở Linh Xuyên bên cạnh, nghi ngờ hỏi.
- Phu quân, tỷ tỷ này là ai vậy?
Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Sở Linh Xuyên, làn da mỏng manh, xương thịt đều đặn vô cùng tự nhiên.
Vòng eo thon thả cùng đôi chân ngọc ngà thon dài dưới lớp thanh sam ẩn chứa sức bật.
Điều kỳ lạ duy nhất đó chính là chân không xỏ giày, chỉ đứng chân trần như thế trên đất.
Khuôn miệng Tiêu Thanh Ca nhỏ nhắn lép xép.
- Tại sao xung quanh phu quân luôn có những cô nương xinh đẹp vậy?
Dường như mỹ nữ khắp thiên hạ đều có liên quan đến hắn.
- Phu quân, đây cũng là hồng nhan tri kỷ của ngươi sao?
- Hồng nhan tri kỷ?
Sở Linh Xuyên cười lạnh nói.
- Mối thù truyền kiếp thì nghe còn tạm được!
- ...
Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ không biết gì của Tiêu Thanh Ca, Lý Nhiên cười trừ giải thích.
- Vị này chính là sư tôn của Nhạc Kiếm Ly, chưởng môn của Vạn Kiếm Các.
- Cái gì?
Tiêu Thanh Ca giật mình.
- Ngươi, ngươi nói vị này là Đế Cấp Đại Năng, là Ngũ Kiếm Chi Đạo trong truyền thuyết đây sao?
Lý Nhiên gật đầu.
- Đúng vậy.
Tiêu Thanh Ca nuốt một ngụm nước bọt.
Vị Đại Năng này sao lại đột nhiên chạy đến Lý gia chứ?
Không lẽ là vì chuyện Nhạc Kiếm Ly sao?
Nàng áy náy nói.
- Thật có lỗi với Sở Kiếm Thủ, vừa nãy là ta lỡ lời, hy vọng ngài có thể bỏ qua cho.
Đế Cấp không thể sỉ nhục được.
Lời nói của nàng vừa nãy đã phạm vào kiêng kỵ.
Sở Linh Xuyên hừ một tiếng, chẳng muốn bận tâm đến hai người nữa.
- Lý Thánh Tử, phiền ngươi sắp xếp cho ta một phòng, ta muốn đi nghỉ ngơi.
- Được.
Lý Nhiên gật đầu.
Sở Linh Xuyên tiếp tục nói.
- Đúng rồi, sắp xếp bên cạnh phòng ngươi để tránh nửa đêm ngươi lại lén phén chạy trốn.
Nếu chỉ là một mình Lý Nhiên thì nàng ta cũng không lo lắng như thế.
Nhưng bây giờ có cả Lý Vô Thường nữa.
Đó là lão lưu manh khiến cho nữ tu khắp Hạo Thổ nghe tin đã phải sợ mất mật, ai biết được lại có thủ đoạn quỷ dị nào nữa hay không?
Nhỡ đâu lại có thể che giấu được sự cảm ứng của mình thì sao chứ?
Lý Nhiên bất đắc dĩ nói.
- Ta ở trong mắt ngươi lại mất uy tín đến thế sao?
- Đúng vậy.
Sở Linh Xuyên gật đầu rồi xoay người rời đi.
Tiêu Thanh Ca nhìn theo bóng lưng của nàng ta, nhỏ giọng nói.
- Phu quân, sao ngươi lại đắc tội với nàng ta vậy?
- Đó chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Lý Nhiên thở dài.
- Thôi không sao, mặc dù nàng ấy không rõ phải trái nhưng cũng không phải là kẻ xấu.
Hơn nữa lại có ba vị Đế Cấp che chở, trong lòng hắn vẫn có chút hào hứng.
Tiêu Thanh Ca có chút khó hiểu hỏi.
- Nhưng tại sao nàng ấy lại không mang giày? Thân là chưởng môn mà lại khốn khổ như vậy sao?
Lý Nhiên nhún vai.
- Có thể là táo bón! Dùng cách này để cho mình đau bụng đấy.
- Ngươi đánh rắm.