Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 436. Bỉ ổi vô liêm sỉ? Quang minh chính đại! (2)

Chương 436. Bỉ ổi vô liêm sỉ? Quang minh chính đại! (2)


Trong không gian vang lên giọng nói giận dữ.
- Lão nương không những không bị táo bón, hơn nữa cũng không hề bị tiêu chảy. Ta đơn giản chỉ là không thích mang giày, ngươi quản ta được sao?
- ...
Lý Nhiên lúng túng sờ sờ mũi, lầm bầm nói.
- Vậy tại sao còn nghe trộm người ta nói chuyện chứ?
- Giọng ngươi lớn như vậy, lão nương còn cần phải nghe trộm à.
- ...
Màn đêm buông xuống.
Lý Nhiên nằm trên giường, còn Thẩm Nịnh thì nằm trên ngực hắn như một con gấu túi.
Thẩm Thấm nhìn hai người họ, khoé miệng nhẹ nhàng nhếch lên, khuôn mặt đầy ý cười.
- Thánh Tử đại nhân, Nịnh Nhi thực sự có thiên phú tu luyện?
Lý Nhiên gật đầu.
- Không chỉ có thiên phú mà còn là thiên tài hiếm gặp ngàn năm có một.
Thẩm Thấm vô cùng phấn khích.
- Thật tốt quá, như vậy Nịnh Nhi có thể mãi mãi ở cùng chúng ta rồi.
Suy nghĩ của nàng ta thật đơn giản.
Không cần Thẩm Nịnh có thành tích cao như nào, chỉ cần có thể kéo dài tuổi thọ, không có tật bệnh và mãi mãi không rời xa nhau là đủ rồi.
Lý Nhiên nhìn Thẩm Nịnh trong lòng.
- Tiểu gia hoả, ngươi đã sẵn sàng muốn tu hành chưa?
Thẩm Nịnh ngẩng đầu, nhỏ nhẹ nói.
- Chuẩn bị xong rồi.
Lý Nhiên buồn cười nói.
- Ngươi biết tu hành là như thế nào không?
Thẩm Nịnh gật đầu.
- Chính là ngồi thiền mỗi ngày, nổ lực để bản thân trở nên mạnh mẽ.
Lý Nhiên lại hỏi.
- Vậy ngươi muốn mạnh mẽ sao?
- Muốn.
Thẩm Nịnh chân thành nói.
- Ta muốn trở nên lợi hại hơn ca ca.
Lý Nhiên nhíu mày.
Sao mà lòng hiếu thắng của tiểu nha đầu này lại mạnh mẽ như vậy chứ.
Chỉ nghe Thẩm Nịnh tiếp tục nói.
- Như vậy, ta mới có thể bảo vệ được ca ca.
Lý Nhiên ngây ngẩn cả người, sau đó véo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
- Tiểu gia hoả ngươi có thể bảo vệ tốt cho chính mình là được rồi.
Thậm Nịnh lại nép vào trong lòng hắn thì thầm.
- Chờ ta trưởng thành, nhất định sẽ bảo vệ ca ca.
Mãi đến khi hai người rời đi Lý Nhiên cũng không hề nhắc đến sự tình của Sở Linh Xuyên.
Bây giờ mọi chuyện còn chưa được xác định, phải để sư tôn hồi phục lại trước rồi hãy nói.
Mặc dù hắn cảm thấy Sở Linh Xuyên chưa bao giờ đáng tin cậy, nhưng nếu như bỏ lỡ thiên phú võ tu của Thẩm Nịnh thì thực sự có chút tiếc nuối vô cùng.
- Thôi kệ đi, để xem sư tôn sẽ nói như thế nào đã.
Cọt kẹt ~
Đúng lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, một bóng người yểu điệu rón rén bước vào.
Khoé miệng Lý Nhiên khẽ co giật.
Linh lực âm thầm dâng trào, trực tiếp kéo tiểu nữ kia vào lòng.
- Tiểu cô nương chăm chỉ đến đây để tu hành à?
- Phu quân.
Tiêu Thanh Ca ửng hồng cả gò má, đôi mắt lim dim mờ ảo.
Trong căn phòng sát vách.
Sở Linh Xuyên đang ngồi trên ghế, trong tay cầm bầu rượu, thỉnh thoảng ngửa đầu uống rượu.
Đúng lúc này, đột nhiên từ vách tường vang lên tiếng gõ cửa “Cạch cạch cạch”.
Nhịp nhàng như một mật mã bí mật.
Nàng ta khẽ cau mày.
- Tên tiểu tử này đang làm cái trò gì vậy?
Ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu, tâm trí chao đảo ngay lập tức bao trùm lấy căn phòng bên cạnh.
Sở Linh Xuyên phun rượu ra ngoài.
- Khụ khụ khụ!
Hai má nàng đỏ bừng, oán hận nói.
- Tên vô liêm sỉ này!
Sáng sớm ngày thứ hai.
Thiện phòng Lý Phủ.
Món chính đã được dọn lên bàn, mùi vị thơm nức mũi, có vài người đang dùng bữa.
- Tướng công, ăn nhiều một chút.
Tiêu Thanh Ca gắp một miếng thịt để vào bát của Lý Nhiên.
- Đây là món thịt nai ta đã chuẩn bị từ sáng sớm, rất bổ dưỡng.
Lý Nhiên gật đầu.
- Vất vả cho ngươi rồi.
- Không vất vả.
Tiêu Thanh Ca mắt cười cong cong, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hắn.
So với sự ngọt ngào của hai người này, hai người còn lại thì ngượng ngùng và xấu hổ.
Sở Linh Xuyên trừng mắt nhìn Lý Nhiên, nghiến răng cót két.
Hận không thể lật tung cái bàn lên.
- Ngươi còn mặt mũi nói bản thân mình ngay thẳng? Ta thấy ngươi chính là một tên vô sỉ.
Bây giờ nàng ta thực sự rất hối hận khi đã sống sát vách cạnh hắn ta.
Nhớ lại hình ảnh đã cảm ứng được đêm qua, nàng ta hận không thể rửa sạch mắt mình một phen.
Nhưng dù sao ở đây cũng là Lý phủ, nàng ta cũng không tiện nói gì .
Cuối cùng chỉ có thể kìm nén cảm xúc, trừng lớn hai mắt cho đến rạng sáng.
- Tên chết tiệt này chắc chắn là đang dùng cách này để trả thù ta.
Sở Linh Xuyên hừ lạnh một tiếng, đôi mắt xấu hổ và giận dữ tột cùng.
Mà Lý Đạo Duyên lại có chút không rõ.
Cô nương này ở đâu ra vậy?
Tại sao khi ta thức dậy trong nhà lại xuất hiện thêm một người?
Hắn ta nghi ngờ nói:
- Nhiên Nhi, nàng ta là bạn của ngươi sao? Cũng không giới thiệu với vi phu một chút?
Lý Nhiên đang ăn cơm bèn ngẩng đầu lên, mơ hồ nói:
- Ồ, nàng ta là…
Lời còn chưa nói hết, Sở Linh Xuyên đã ngắt lời hắn:
- Ta họ Vạn, là bạn của Lý Thánh Tử.
Nàng ta nhấn mạnh từ “bạn”, tựa như chui ra từ kẽ hở giữa các răng.
- Hả?
Lý Nhiên kỳ quái nhìn nàng.
Sở Linh Xuyên nói:
- Đừng báo danh tính của ta khắp nơi để tránh gây ra những rắc rối không cần thiết.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất