Chương 437. Sư đồ gặp lại, Lý Đạo Duyên sợ hãi
Mặc dù nàng không quan tâm đến những lời đàm tiếu, nhưng dù sao thì thân phận của nàng mà bị truyền ra ngoài kia thì e rằng sẽ thu hút sự chú ý.
Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Lý Nhiên gật đầu.
- Được rồi.
Lý Đạo Duyên vuốt cằm, trầm giọng nói:
- Hóa ra là Vạn cô nương, Vô Ương Thành chúng ta hình như không có họ Vạn mà nhỉ?
Sở Linh Xuyên tuỳ ý nói:
- Ta không phải nhân sĩ của Vô Ương thành, ta đến từ Đông Hải.
- Đông Hải?
Lý Đạo Duyên nhìn về phía Lý Nhiên, thấp giọng nói:
- Tiểu tử, không biết cô nương này lại là Thánh Nữ của tông môn nào?
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Người nghĩ nhiều rồi, nàng ta không phải là đệ tử tông môn.
- Vậy là tốt rồi.
Lý Đạo Duyên thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải là đệ tử của tông môn thì tất cả đều dễ nói.
Mấy vị Thánh Nữ hay thủ tịch lúc trước đến đây làm khách đã khiến cho hắn ta đau tim rồi.
Lần này rốt cuộc cũng có người bình thường tới.
Lý Đạo Duyên nhiệt tình nói:
- Vạn cô nương ăn nhiều một chút, đừng khách khí, ngươi xem ngươi đã gầy đến mức nào rồi.
Sở Linh Xuyên miễn cưỡng cười nói:
- Không sao, ta uống rượu là đủ rồi.
- Sáng sớm sao có thể uống rượu chứ, rất có hại cho bao tử.
- Không sao cả, ta đã quen rồi.
Lúc này, Lý Đạo Duyên bỗng chú ý tới điều gì đó, hiếu kỳ hỏi:
- Sao Vạn cô nương lại không mang giày?
Sở Linh Xuyên nói:
- Dây… là thói quen cá nhân.
Lý Đạo Duyên lắc đầu nói:
- Như vậy đối với thân thể cũng không tốt, hơi lạnh nhập vào cơ thể, rất dễ bị tiêu chảy. Người đâu, mang một đôi giày mới đến cho Vạn cô nương.
Khoé miệng Sở Linh Xuyên giật giật.
- Ta cảm ơn ngươi.
Lý Đạo Duyên cười híp mắt nói:
- Đừng khách khí.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của gia đinh.
- Bẩm báo lão gia, thiếu chủ, Nhạc cô nương tới.
- Nhạc cô nương?
Tất cả đều cứng đờ người ra.
Lý Nhiên và Tiêu Thanh Ca liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ rõ vẻ bối rối.
Nhất định là Nhạc Kiếm Ly tới.
- Nhưng Sở Linh Xuyên vẫn còn đang ở đây, nếu quan hệ giữa hai người bị nàng biết…
Lý Thánh Tử không khỏi rùng mình một cái.
Theo tiếng bước chân vang lên, một thiếu nữ bước vào thiện sảnh, nở nụ cười nói:
- Xin lỗi, đã làm phiền mọi người dùng bữa rồi. Lý…
- Khụ khụ.
Ly Nhiên dùng sức ho khan một cái, điên cuồng nháy mắt.
Nhạc Kiếm Ly có chút bối rối, nàng nhìn theo tầm mắt của hắn, trái tím suýt chút nữa đã nhảy vọt ra ngoài.
-Sư, sư tôn?
Sao sư tôn lại có thể xuất hiện ở Lý gia chứ?
Sở Linh Xuyên cũng hơi kinh ngạc.
- Kiếm Ly, sao ngươi cũng tới đây?
Không khí ngưng đọng lại trong nháy mắt.
- Đệ tử…
Nhạc Kiếm Ly tinh thần hoảng loạn, tâm tư thay đổi nhanh chóng nói:
- Đệ tử nghe nói sư tôn ở Lý phủ nên muốn tới xem, thật sự không ngờ là người ở đây.
- Vậy sao?
Trên mặt Sở Linh Xuyên lộ vẻ nghi hoặc.
Hôm qua khi nàng tới Lý phủ cũng chỉ có vài người biết, Nhạc Kiếm Ly nghe được từ đâu chứ?
- Ngươi…
Nhạc Kiếm Ly vội vàng ngắt lời, dẫn đầu đặt câu hỏi:
- Sư tôn, sao người lại tới Lý gia vậy? Dù sao thì Chính Ma cũng khác biệt, nếu việc này mà truyền đi, người không sợ sẽ có ảnh hưởng xấu sao?
Sở Linh Xuyên quả nhiên đã bị dời sự chú ý, nàng lúng túng nói:
- Ta qua đây là vì có chính sự, có thể có ảnh hưởng gì chứ? Ngươi cũng đừng đứng ở đó nữa, qua đây ngồi đi.
Nhạc Kiếm Ly thở phào nhẹ nhõm.
May thay đầu óc của sư tôn không quá nhanh nhạy, nếu không… suýt nữa thì bại lộ rồi.
Năm người cùng ngồi chung một chỗ, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Lúc này, Lý Đạo Quyên đã cực kì bối rối.
Hắn ta nhìn Nhạc Kiếm Ly, lại nhìn qua Sở Linh Xuyên, đầu óc có chút không theo kịp.
- Nhạc thủ tịch, sao ngươi lại gọi Vạn cô nương là sư tôn?
Nhạc Kiếm Ly nghe vậy thì sửng sốt.
- Vạn cô nương? Vị này chính là sư tôn của ta, chưởng môn của Vạn Kiếm Các.
- Cái gì? Ngươi nói nàng là chưởng môn của Vạn Kiếm Các sao?.
Lý Đạo Duyên trợn tròn xoe hai mắt, mặt hắn ta tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Sở Linh Xuyên thấy không thể giấu được nữa, nàng mới bất đắc dĩ nói:
- Ta đúng thật không phải là họ Vạn, ta là Vạn Kiếm Các Sở Linh Xuyên.
Cổ họng của Lý Đạo Duyên có hơi nghẹn lại.
Hắn ta cứng nhắc nghiêng đầu qua chỗ khác, khàn giọng nói:
- Tiểu tử, không phải ngươi nói nàng ta không phải đệ tử tông môn sao?
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Nàng đích thực không phải là đệ tử mà.
- Mẹ kiếp.
Lý Đạo Quyên mặt đen như đất, bắp chân như nhũn hết cả ra.
Hắn ta cùng ăn cơm với một cô nương, mà cô nương này lại là chưởng môn của tông môn đỉnh cấp, là đại năng siêu cấp trấn áp cả Hạo Thổ.
Mà hắn ta thì lại còn dạy người ta cách giữ gìn thân thể, còn nói đi chân trần dễ bị tiêu chảy.
Hắn ta cảm giác như trái tim của mình muốn ngừng đập luôn rồi.