Chương 455. Thù này không báo không phải quân tử (2)
Lý Nhiên lắc đầu:
- Tuy tính cách nàng ta hơi nóng một chút, nhưng không có ý đồ xấu gì.
Nói đúng ra là không có tầm nhìn.
Nếu như hắn đứng ở vị trí của Sở Linh Xuyên, chắc chắn có trên ba phương pháp mang Thẩm Nịnh đi, nhưng nàng lại cứ chọn cách ngu nhất...
Qua mấy ngày tiếp xúc, càng làm cho hắn hiểu tính khí vị chưởng môn này.
Nhìn như ngang ngược không biết lý lẽ, nhưng sẽ không ỷ thế hiếp người.
Thỉnh thoảng thích đùa giỡn "Chút mưu kế", rồi lại vụng về khiến người ta liếc mắt nhìn thấu.
Có đôi khi còn có chút ngơ ngác, giống như... Tiểu cẩu vậy
Thịnh Tri Hạ ngây thơ gật đầu.
Nếu Lý thánh tử nói không phải phần tử xấu, vậy khẳng định không phải phần tử xấu.
Lúc này, Thịnh An Ức có chút lo lắng nói:
- Nhưng dù sao đó cũng là nhất tông chi chủ, ngộ nhỡ ghi hận, về sau tìm ngươi gây phiền phức thì phải làm sao?
- Sẽ không.
Lý Nhiên cười nói:
- Lòng dạ nàng không có hẹp hòi như vậy, hơn nữa hiện tại ta và nàng cũng coi như là bạn bè.
- Vậy thì tốt rồi.
Thịnh An Ức thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao đó cũng là đại năng Đế cấp, cố gắng không nên trêu chọc.
Dường như lúc này trong không khí phía sau màn che tẩm cung vang lên một tiếng hừ nhẹ...
...
Lý Nhiên xoa cằm:
- Thế nhưng hai ngày nay cảm giác nàng có điểm là lạ.
Ngày hôm nay, sau khi đưa A Thấm trở về, ngoài miệng Sở Linh Xuyên nói mặc kệ hắn, nhưng vẫn đưa hắn về Vô Ương Thành.
Sau đó thì tức giận trở về Lý gia.
Hắn cũng không biết vì sao đối phương tức giận...
Sau khi Đại Hội Thành Tiên kết thúc, đệ tử các tông môn đều rời khỏi Vô Ương Thành, bao gồm cả ba người Lâm Lang Nguyệt.
Bởi vì có bóng đèn Sở Linh Xuyên ở đây, nên mấy người cũng không tiện nói lời từ biệt.
Thế nhưng lần này đi Vân Kiếm Đảo, lại có thể gặp được Nhạc Kiếm Ly.
Chờ chuyện bên kia kết thúc, là có thể đi Thiên Xu Viện nhìn sư tôn và Lang Nguyệt.
Về phần Ngọc Tần yêu nữ...
Vậy phải xem Liễu Tầm Hoan có hoan nghênh hắn hay không.
Lý Nhiên suy nghĩ miên man.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, hai vị công chúa đều đã ngủ say sưa.
Gương mặt trắng nõn gối lên cánh tay hắn, hô hấp đều đều, hơi thở như lan.
Lý Nhiên cẩn thận rút cánh tay về.
Nhìn hai gương mặt khả ái giống nhau như đúc ngủ ngon, không khỏi có chút ngây người.
Trong lòng hắn dâng lên xung động không rõ, cúi đầu thơm lên mặt Thịnh Tri Hạ một cái:
- Lần trước để cho ngươi đánh lén ta, thù này không báo không phải quân tử.
Quay đầu nhìn về phía Thịnh An Ức, lẩm bẩm:
- Ừm, cũng không thể bên nặng bên nhẹ được.
Tiếp theo lại hôn một cái lên má nàng.
Sau đó hài lòng bò dậy, rón rén đi ra khỏi tẩm cung.
Sau khi hắn rời đi, trong tẩm cung vẫn an tĩnh như cũ.
Hai vị công chúa nằm yên lặng ở trên giường, giống như đang thực sự ngủ.
Nhưng chỉ cần nhìn gần sẽ phát hiện, lông mi thật dài của các nàng đang run nhè nhẹ, gò má từ từ đỏ bừng. Kéo dài đến tận hai tai cũng đều hồng lên.
...
Màn đêm bao phủ, ngôi sao lấp lánh đầy trời.
Trên đường phố trống rỗng, Lý Nhiên chắp tay sau lưng đi về phía Lý phủ, hai cái bóng bị ánh trăng kéo dài.
Chờ đã, tại sao lại là hai cái bóng ?
Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, chỉ thấy Sở Linh Xuyên cũng đang chắp tay sau lưng, cười híp mắt nhìn hắn.
- Buổi tối tốt lành, Lý thánh tử.
-... Chi!
Lý Nhiên tức giận nhìn nàng:
- Đêm khuya không ngủ, ngươi chạy ra dọa người sao?
Sở Linh Xuyên hỏi ngược lại:
- Không phải Lý thánh tử cũng không ngủ sao?
- Ta có chính sự!
- Ngủ với hai vị công chúa, cũng là chính sự ư?
- ...
Lý Nhiên nhướng mày:
- Làm sao ngươi biết ? Không phải ngươi vẫn luôn theo dõi ta đấy chứ!
Vẻ mặt Sở Linh Xuyên có chút mất tự nhiên, hừ hừ nói:
- Ai, ai theo dõi ngươi ? Ta chỉ là đi ra ngoài tản bộ một chút mà thôi.
- Tản bộ ?
Lý Nhiên cười lạnh nói:
- Đêm khuya đi ra tản bộ, còn vào bên trong hoàng cung, sau đó lại lẻn vào tẩm cung ? Ngươi cho rằng ta ngốc sao?
Gò má Sở Linh Xuyên hơi đỏ lên, do dự hồi lâu, thấp giọng nói:
- Còn không phải là ta sợ ngươi chết...
- Hả?
Lý Nhiên nghe vậy sửng sốt:
- Lời này là có ý gì ?
Sở Linh Xuyên bất đắc dĩ nói:
- Lần trước ngươi và hai vị công chúa nằm chung giường, Thịnh Diệp liền chuẩn bị dẫn người tới bắt ngươi. Thế nhưng bị ta cản trở về.
- Lần này ngươi lại muốn nói lời tạm biệt với các nàng, ngộ nhỡ làm ra chuyện hoang đường gì, khiến Thịnh Diệp thật sự bị chọc giận. Ta lo lắng...
Nàng chưa nói hết lời phía sau.
Lý Nhiên đã có chút ngây người.
Hoá ra Sở Linh Xuyên đi theo hắn, không phải là vì theo dõi gì, mà là lo lắng Thịnh Diệp ra tay với hắn ?
- Ngươi, ngươi đang quan tâm ta ?
Gò má Sở Linh Xuyên đỏ lên, ngữ khí hoảng loạn nói:
- Ai, ai quan tâm ngươi ? Ta còn ước gì ngươi chết đây này! Chẳng qua là ta đã đồng ý với ngươi, hôm nay phải bảo vệ ngươi an toàn, có lẽ ngày mai ta sẽ mặc kệ ngươi!
- ...