Chương 462. Thần Côn Lý Thiết Trụ, xui xẻo Trần Trục Thiên!
Lý Nhiên đánh giá lòng bàn tay trắng nõn của nàng, xoa cằm nói:
- Ừm, căn cứ quan sát của ta, ngươi là con gái duy nhất trong nhà đúng không ?
Nhạc Kiếm Ly gật đầu:
- Không sai.
Đây cũng không phải bí mật gì, trong tông môn có không ít người biết.
Hắn tiếp tục nói:
- Ngươi sinh vào giờ dần ba khắc, ngày mùng sáu tháng hai, năm Thịnh Nguyên, lúc sinh ra còn có tuyết rơi.
- Làm sao ngươi biết ? !
Nhạc Kiếm Ly che miệng kinh hô, hai mắt trợn tròn.
Biết sinh nhật của nàng, cũng không là gì, chỉ cần dùng tâm là có thể hỏi thăm được.
Nhưng tinh chuẩn đến mấy khắc đồng hồ, thậm chí ngay cả khí trời lúc đó cũng đều nói được, thì có chút hơi quá rồi!
Việc này, ngoại trừ mấy người chí thân trong nhà ra, người ngoài không thể nào biết được, chẳng lẽ vị Lý sư muội này thực biết xem tướng hay sao?
Trong mắt Lý Nhiên lóe lên nụ cười.
Thực ra những chuyện này đều do Nhạc Kiếm Ly nói cho hắn biết...
Chân mày Nhạc Kiếm Ly hơi nhíu lại, không hiểu nói:
- Sao ngươi lại hiểu bói toán chi đạo?
Bói toán thôi diễn chính là đại đạo, các tông môn đều có đại năng trong phương diện này, Thịnh tộc còn có vài tên cung phụng chuyên môn phụ trách đoán hung cát, thôi diễn giang sơn long vận.
Nhưng Lý sư muội chỉ là người bình thường, vì sao cũng có thể tinh thông đạo này ?
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Đã nói với ngươi người, ta có tổ chuyền mà.
Nhạc Kiếm Ly hiếu kỳ nói:
- Vậy ngoài chuyện này ra, ngươi còn có thể nhìn ra cái khác không?
- Để ta nhìn lại đã.
Lý Nhiên nắm bàn tay mềm mịn không xương của nàng, giả bộ nói:
- Ừm, chỉ tay rõ ràng, ít phân nhánh. Khẳng định tương lai một đường bình thản, không có trắc trở, tu hành cũng rất thuận lợi, chắc chắn sẽ chứng đạo bất hủ.
- Ồ.
Nhạc Kiếm Ly không thèm để ý tới mấy chuyện này.
Nàng do dự một chút, hỏi:
- Vậy ngươi... Biết xem nhân duyên không?
Lý Nhiên sửng sốt:
- Nhân duyên ?
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nói rõ:
- Xem ra Nhạc sư tỷ đã có người mình thích ?
- Ừm.
Mặc dù Nhạc Kiếm Ly có chút xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu.
Lý Nhiên hắng giọng một cái, nói:
- Từ đường nhân duyên đến xem. Một nửa kia của ngươi nhất định là một vị anh hùng uy mãnh, khí vũ hiên ngang. Các ngươi đã cùng nhau trải qua rất nhiều, thậm chí đã từng đồng sinh cộng tử, cuối cùng tu thành chính quả, về sau nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
- Thật vậy sao ?
Ánh mắt Nhạc Kiếm Ly tràn ngập vui mừng.
Mặc kệ đối phương có phải đang nịnh hót nàng hay không, chỉ cần nghe được loại lời này đã cảm thấy rất vui vẻ.
Lúc này nàng như nghĩ tới điều gì, gò má hơi phiếm hồng, thấp giọng nói:
- Vậy ngươi giúp ta xem một chút, về sau hắn sẽ có bao nhiêu nữ nhân ?
- Hả?
Lý Nhiên giật mình:
- Vì sao lại hỏi loại chuyện như vậy ?
Nhạc Kiếm Ly quay đầu qua, giọng nói buồn tủi:
- Tên kia rất thích chiêu nữ nhân, có không biết bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, hơn nữa toàn bộ đều là thiên kiêu... Khụ khụ, ngươi nhìn giúp ta xem, đến cùng hắn có bao nhiêu thiếu nữ ?
Mặt già của Lý Nhiên đỏ lên, vò đầu nói:
- Như này không nhìn được, phải xem chỉ tay đối phương mới được.
- Được rồi.
Nhạc Kiếm Ly thở dài
Lý Nhiên thận trọng nói:
- Nếu như hắn có rất nhiều nữ nhân... Ngươi định làm như thế nào ?
Nhạc Kiếm Ly suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu như dưới năm người, ta sẽ không để ý đến hắn, nếu như vượt qua tám người. Ta sẽ...
Lý Nhiên khẩn trương nói:
- Ngươi muốn cái đó ?
Nhạc Kiếm Ly dựng thẳng bàn tay lên, lòng bàn tay lóng lánh kiếm khí:
- Ta sẽ chặt hắn.
- ...
Tóc gáy sau lưng Lý thánh tử dựng thẳng.
Hắn lau mồ hôi lạnh, cười nói:
- Xúc động cũng không được gì, Nhạc sư tỷ bình tĩnh đã!
- Loại chuyện như vậy làm sao có thể bình tĩnh ?
- Chặt hắn, khả năng hạnh phúc cả đời ngươi cũng sẽ tiêu tan!
- Vậy chặt một nửa.
- ...
...
Trần Trục Thiên ở trên đài nói như huyền hà.
Đột nhiên chú ý tới Lý Nhiên và Nhạc Kiếm Ly đang xì xào bàn tán, căn bản không có nghe hắn nói, nhất thời trong lòng có chút khó chịu.
Con ngươi hắn hơi chuyển, nói:
- Vì để cho mọi người càng hiểu rõ về võ đạo, ta sẽ tự mình làm mẫu một lần, thế nhưng cần một đệ tử đi lên phối hợp với ta.
- Để ta!
- Trần sư huynh, ta tới phối hợp ngươi.
Các đệ tử lập tức hăng hái giơ tay.
Trần Trục Thiên làm bộ suy tư một phen, điểm danh nói:
- Lý sư muội, ngươi đến đây đi.
Lý Nhiên đang đang giảng giải với Nhạc Kiếm Ly, căn bản không nghe thấy hắn nói chuyện.
Đột nhiên cảm giác xung quanh yên tĩnh lại, mới mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy mọi ánh mắt đều tập trung ở trên người hắn.
Trần Trục Thiên cười nói:
- Vì để mọi người lĩnh ngộ võ đạo, xin Lý sư muội đi lên phối hợp ta một chút.
Lý Nhiên nhíu mày.
Tuy hơi khó chịu, nhưng vẫn đứng dậy đi tới trước mặt hắn:
- Trần sư huynh muốn ta phối hợp như nào?
Trần Trục Thiên mỉm cười nói:
- Đánh ta.
Lý Nhiên:
- Hả?