Chương 463. Nhân thái ẩn đại Trần Trục Thiên!
Hắn sống sắp hai mươi năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nghe yêu cầu vô lý như thế.
Hắn nghi ngờ nói:
- Ngươi chắc chắn chứ?
Trần Trục Thiên gật đầu:
- Đương nhiên chắc chắn.
Lý Nhiên giơ bàn tay trắng noãn lên, chậm rãi nắm thành nắm đấm nhỏ:
- Nói trước, sức lực ta khá lớn đấy.
Tuy giọng nói rất nghiêm túc, thế nhưng dưới thanh âm thanh thúy, lại có vẻ rất ngây thơ.
- Ha ha ha, Lý sư muội thật đáng yêu.
Tiếng cười của Trần Trục Thiên lang lảnh, đứng dậy chắp tay, sừng sững như núi cao, giống như nhất đại tông sư.
Hắn tràn đầy tự tin nói:
- Yên tâm đi, ta là tu chân giả Kim Đan đỉnh phong, ngươi không có khả năng đánh đến...
Phanh!
Chữ "Ta" còn chưa nói ra, cả người đã bay ra ngoài
Một đường lăn xuống dưới võ đài gióng như quả bóng cao su.
“Phù phù" một tiếng
Cái đầu to chìm vào trong bùn đất.
- ...
Toàn trường yên tĩnh không tiếng động.
Các đệ tử đều sững sờ nhìn hắn.
Ngay cả ánh mắt Nhạc Kiếm Ly cũng có chút đăm đăm.
Lý Nhiên chậm rãi thu hồi nắm tay, bất đắc dĩ nói:
- Ta đã nói, khí lực ta lớn lắm mà.
Các đệ tử nhìn nhau.
Người thường, dùng một quyền đánh bay Kim Đan cảnh?
Ngươi gọi đây là khí lực lớn sao!
Người thường và tu chân giả chênh lệch như nào, trong lòng nàng quá rõ.
Coi như là tu chân giả Trúc Cơ cảnh, cũng có thể ung dung nghiền ép mười người bình thường, huống chi Trần Trục Thiên đã là Kim Đan đỉnh phong ?
Cái này căn bản không phải là tồn tại cùng một tầng thứ.
Hơn nữa Lý Nhiên vừa rồi xuất thủ, hoàn toàn không có sóng linh lực, chỉ thuần túy dựa vào sức mạnh thân thể.
- Coi như là trời sinh đại lực, cũng không khỏi quá mạnh đi, đối phương là một võ tu Kim Đan đấy!
Càng ngày Nhạc Kiếm Ly càng cảm giác vị Lý sư muội này không đơn giản.
Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Qua một hồi lâu, mọi người mới kịp phản ứng lại, vài tên đệ tử vội vàng chạy tới, kéo Trần Trục Thiên từ trong đất ra.
Chỉ thấy tóc hắn rối loạn lên, trên người toàn là bùn đất, má phải sưng lên thật cao.
Không còn chút phong phạm cao nhân nào, nhìn qua dáng vẻ cực kỳ chật vật.
Trần Trục Thiên ngồi dưới đất, ánh mắt dại ra.
Hắn khó có thể tiếp thu sự thực mình bị một quyền đánh bay.
- Làm sao có khả năng ?
Tốc độ và lực lượng một quyền kia, làm cho hắn căn bản không phản ứng kịp.
- Trần sư huynh!
- Trần sư huynh, ngươi không sao chứ ?
- Ngươi còn ổn không?
Thanh âm của người bên cạnh kéo hắn tỉnh lại, nhìn ánh mắt quan tâm của các đệ tử, trên mặt không khỏi có chút phát sốt.
- Khụ khụ.
Trần Trục Thiên hắng giọng một cái, lúng túng nói:
- Đương nhiên là không có việc gì, ta và Lý sư muội chỉ đang phối hợp mà thôi.
- Là sao?
Ánh mắt đám người trở nên nghi hoặc.
Nhưng phối hợp như này cũng quá chân thật đi ?
Có một tiểu sư muội rụt rè nói:
- Trần sư huynh, khóe miệng ngươi chảy máu...
- ...
Trần Trục Thiên lau mép một cái, thản nhiên nói:
- Thật ra vừa rồi là làm mẫu sai cho mọi người mà thôi. Vì muốn các ngươi bớt đổ máu lúc chiến đấu. Sư huynh bị chút tổn thương có tính là gì ?
- Hoá ra là như vậy!
- Ta đã nói rồi, Trần sư huynh là nội môn đại sư huynh, làm sao lại dễ dàng bị tổn thương ?
- Sư huynh thực sự là quá chuyên nghiệp!
Các đệ tử nhất thời sinh lòng cảm động.
Lý Nhiên có chút câm nín.
Da mặt người này còn dày hơn cả mình...
Trần Trục Thiên đứng lên, đi tới trước mặt Lý Nhiên, cười gượng nói:
- Khí lực Lý sư muội đúng là rất lớn, trong người bình thường cũng coi là một cao thủ. Nhưng đối với tu chân giả mà nói, vẫn không phải là tồn tại cùng một cấp bậc.
Lý Nhiên lười biếng nói:
- Trần sư huynh còn có gì chỉ giáo ?
Trần Trục Thiên đứng chắp tay, lạnh nhạt nói:
- Vừa rồi ta không có dùng linh lực, lần này ta sẽ dùng công pháp Vạn Kiếm Các, làm mẫu chính xác một lần cho mọi người, làm phiền Lý sư muội lại đánh ta một quyền...
Phanh!
Lời còn chưa nói hết, cả người lại bay ra ngoài.
Tạo thành một đường pa-ra-bôn đẹp đẽ, lần nữa đâm vào trong cùng một cái hố.
- ...
Các đệ tử nuốt một ngụm nước bọt.
Lần này không cần người khác hỗ trợ, Trần Trục Thiên đã mình từ trong hố bò ra, bay lơ lửng giữa không trung.
Lý Nhiên thu hồi nắm tay, nghi ngờ nói:
- Không phải Trần sư huynh nói muốn làm mẫu chính xác sao?
Sắc mặt hắn đỏ lên, bay trở về bình đài, thấp giọng nói:
- Lý sư muội, ta còn chưa chuẩn bị xong, chờ ta nói ra ngươi mới xuất thủ.
- Được rồi...
Lý Nhiên xoa xoa mi tâm.
Ánh mắt Trần Trục Thiên trở nên ngưng trọng.
Hắn đã nhìn ra, vị Lý sư muội này tuyệt đối không đơn giản!
Nhưng hiện trường có nhiều đệ tử nhìn như vậy, hắn nhất định phải cứu rỗi lấy hình tượng của mình.
- Khí lực có lớn hơn nữa, cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi.
Trần Trục Thiên vận chuyển linh lực quanh thân, thanh sam không gió mà bay, khí tràng trở nên thâm thúy và nội liễm.
Hai cánh tay nở rộ hào quang, đan chéo che ở trước ngực.
thần thông cao giai, Thần Quang Tí!