Chương 464. Nhân thái ẩn đại Trần Trục Thiên! (2)
Hắn trầm giọng nói:
- Lý sư muội, bắt đầu đi, thần thông này của ta có lực phản chấn, cẩn thận đừng để mình bị thương đấy!
Lý Nhiên hơi không kiên nhẫn.
Cái tên này vẫn chưa xong sao, thực sự là người đồ ăn nghiện còn lớn hơn.
- Vẫn là Trần sư huynh nên cẩn thận một chút !.
Nói xong liền lười biếng đánh ra một quyền.
Dưới cái nhìn của người ngoài tốc độ quyền này rất chậm, cho dù là người bình thường cũng có thể đơn giản tránh thoát, nhưng đồng tử Trần Trục Thiên lại co rụt lại, lông tơ toàn thân dựng thẳng!
Chỉ thấy nắm tay to lớn tràn ngập tầm nhìn, giống như một tòa núi lớn bay đến!
Hắn vận chuyển linh lực tới cực hạn, hào quang trên hai cánh tay tỏa sáng, như là mặt trời chói chang không thể nhìn thẳng.
Phốc.
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Chỉ thấy thần quang kia tựa như giấy dán, bị nắm tay nhỏ nhắn xinh xắn đơn giản xuyên qua, trực tiếp nện ở trên cằm của hắn.
Phanh!
Đột nhiên Trần Trục Thiên lại từ mặt đất mọc lên, rốt cuộc vẫn bị đánh bay ra ngoài!
Xẹt qua phía chân trời giống như sao rơi, thân hình càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất không nhìn thấy.
- ...
Không khí yên tĩnh lại.
Cằm các đệ tử gần như đều rớt xuống đất.
Lý Nhiên lấy tay che nắng, lắc đầu nói:
- Đoán chừng lần này nửa ngày là không về được.
Hắn quay đầu nhìn về phía Nhạc Kiếm Ly:
- Nhạc sư tỷ, chúng ta đi thôi.
- Hả? Ah, được.
Nhạc Kiếm Ly ngơ ngác đứng lên, đi theo hắn giống như cái máy.
Các đệ tử nhìn nhau.
Nếu lần này vẫn không nhìn ra, thì bọn họ thật sự là đồ ngốc.
Đây đâu phải là làm mẫu sai, rõ ràng là Trần sư huynh đánh không lại vị Lý sư muội kia!
- Tu chân giả Kim Đan đỉnh phong, bị người thường đánh bay ?
- Hơn nữa còn bị đánh bay ba lần ?
- Lý Thiết Trụ này rốt cuộc là ai!
- Không trách có thể trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn...
...
Hai người Lý Nhiên rời khỏi Vấn Đạo Đài.
Dọc đường đi, Nhạc Kiếm Ly vẫn luôn tò mò đánh giá hắn.
Nàng không nhịn được hỏi:
- Lý sư muội, ngươi thật sự không có tu vi sao ?
Lý Nhiên cười hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ Nhạc sư tỷ không nhìn thấy ?
- Đúng là trên người không có sóng linh lực...
Nhạc Kiếm Ly nghi ngờ nói:
- Vậy sao vừa rồi ngươi làm được như thế?
Nếu như nói hai lần trước, Trần Trục Thiên không có phòng bị, còn miễn cưỡng nói được.
Nhưng lần cuối cùng, hắn đã điều động linh lực toàn thân, thậm chí còn sử dụng thần thông hộ thể, nhưng vẫn không tiếp nổi một quyền nhẹ bỗng kia!
Thần Quang Tí không phải là thần thông bình thường, nhưng ở trước mặt Lý sư muội lại giống như giấy dán.
Quả thực chuyện này hơi quá rồi.
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Có thể là ta trời sinh khí lực khá lớn !.
- Không có khả năng.
Nhạc Kiếm Ly lắc đầu.
Khí lực lớn hơn nữa cũng không thể so sánh với thần thông.
Nàng suy nghĩ một chút, nói:
- Lý sư muội, hay là ngươi cũng đánh ta một quyền đi !.
- Hả?
Lý Nhiên ngây ngẩn cả người:
- Đánh ngươi ?
Nhạc Kiếm Ly gật đầu:
- Giống như ngươi đánh Trần sư huynh vậy, không cần giữ sức, để cho ta hảo hảo cảm thụ một chút.
- ...
Đương nhiên Lý Nhiên không nguyện ý xuất thủ.
Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Nhạc Kiếm Ly, thì cũng không còn biện pháp nào.
Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, ta sẽ điểm đến thì ngưng.
- Được.
Nhạc Kiếm Ly không dám coi thường.
Vận chuyển linh lực toàn thân, dưới chân đứng thế trung bình tấn, gật đầu nói:
- Đến đây đi, ta chuẩn bị xong rồi.
Lý Nhiên thở dài, biết là không che giấu được nữa.
Hắn không thể làm gì khác ngoài việc dùng vài phần khí lực, huy quyền đập tới.
Đồng tử Nhạc Kiếm Ly co rụt lại.
- Uy thế này ? !
Trong nháy mắt, không khí giống như bị áp súc, nắm tay dễ dàng xuyên qua lá chắn linh lực, trong nháy mắt đến trước mặt!
Hô!
Kình phong gào thét, thổi bay mái tóc đuôi ngựa của nàng, tóc đen bay lượn trong gió.
Nắm tay tinh chuẩn dừng trên chóp mũi nàng, không tạo thành một tia thương tổn gì.
Sau đó Lý Nhiên đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, cười nói:
- Chỉ tới đây thôi, ta không nỡ đánh Nhạc sư tỷ.
Nhìn khuôn mặt tươi cười kia, Nhạc Kiếm Ly giật mình.
Nàng không tin tưởng lẩm bẩm nói:
- Lý Nhiên ?
- ...
Trong nháy mắt vẻ mặt Lý Nhiên ngưng lại.
Xong, chơi quá mức rồi, sẽ không lộ chân tướng chứ!
Chân mày Nhạc Kiếm Ly hơi nhíu lại, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
- Vừa rồi Lý sư muội cười, rất giống cái tên xấu xa kia, khiến ta cảm giác quen thuộc.
- Nhưng Thiết Trụ rõ ràng là một cô gái...
Nàng do dự nói:
- Ngươi, không phải là Lý Nhiên chứ ?
Bỗng nhiên trái tim Lý Nhiên nhảy lên.
Vừa rồi hắn đùa quá mức, để lộ rất nhiều thói quen nhỏ.
Quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật, đều hiểu rất rõ đối phương, những chi tiết này khó tránh khỏi bị hoài nghi.
- Không sao, chỉ cần chết cũng không thừa nhận, thì nàng cũng không có biện pháp bắt ta.
Lý Nhiên hắng giọng một cái, giả vờ nghi ngờ nói:
- Nhạc sư tỷ đang nói cái gì vậy ? Sao ta nghe không hiểu gì cả ?
- Nghe không hiểu ?