Chương 485. Vạn Kiếm Các lại không Trần trưởng lão!
Trần Bắc Hà quỳ rạp dưới đất, cả người run rẩy, căn bản không ngốc đầu lên được!
- Trần Bắc Hà lấy việc công báo thù riêng, tàn hại đồng môn, theo giới luật tông môn nên xử tử!
- Niệm tình chưa xảy ra chuyện gì, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha!
- Phế bỏ trăm năm tu vi, diện bích hối lỗi năm mươi năm!
Thanh âm Sở Linh Xuyên băng lãnh thấu xương, quanh quẩn toàn bộ tông môn!
- Kiếm Thủ!
Trần Bắc Hà sợ hãi, khàn giọng nói:
- Ta vì tông môn cúc cung tận tụy, không có công lao cũng có khổ lao, Kiếm Thủ không thể đối với ta như vậy!
Giờ khắc này, hắn thực sự sợ rồi.
Sở Linh Xuyên vẫn không màng thế sự, khiến cho trong lòng hắn có chút buông lỏng, cũng không có kính sợ như ban đầu.
Không nghĩ tới đối phương sẽ vì một đồ đệ mà trở mặt với hắn!
Đúng lúc này, có ba gã trưởng lão đứng dậy.
- Xin Kiếm Thủ nghĩ lại!
- Trần trưởng lão có địa vị cao thượng, làm sao một gã đệ tử có thể so sánh ?
- Mong Kiếm Thủ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
Bọn họ dồn dập mở miệng cầu tình.
Rất hiển nhiên, mấy người bọn họ cùng một phe.
Trần Bắc Hà là đại trưởng lão, kinh doanh trong tông môn nhiều năm, quan hệ rắc rối khó gỡ, địa vị sớm đã thâm căn cố đế.
Không phải nói đổi là có thể đổi.
Sở Linh Xuyên thản nhiên nói:
- Thu hồi mệnh lệnh đã ban ra ? Xem ra các ngươi còn chưa hiểu ta.
Nói xong tay phải nhẹ nhàng vung lên.
Đột nhiên thân thể Trần Bắc Hà cứng đờ.
Sau đó tóc đen trở nên trắng bạc, da dẻ nhanh chóng già đi, sinh cơ và tu vi đều đâng nhanh chóng suy yếu.
Tu vi từ Độ Kiếp đỉnh phong bắt đầu rơi xuống Hợp Đạo sơ kỳ.
Vốn là đại năng Độ Kiếp cường đại, nhưng bây giờ khí tức trầm lặng, da thịt khô héo như vỏ cây, đôi mắt cũng vẩn đục không chịu nổi.
Trần Bắc Hà ngồi dưới đất, không thể tin lẩm bẩm nói:
- Tu vi, tu vi của ta...
Sở Linh Xuyên phất tay trảm phá hư không, một cái vòng xoáy màu đen hiện lên.
- Phạt ngươi ở chỗ sâu trong Tử Hải hối lỗi, không có mệnh lệnh của ta, trong vòng năm mươi năm không được rời đi!
Vòng xoáy màu đen xoay tròn, trực tiếp hút Trần Bắc Hà vào!
Thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện đều không cho!
Không khí an tĩnh lại, bốn phía lặng ngắt như tờ.
Các trưởng lão đều ngây dại, lông tóc cả người dựng thẳng.
Kiếm Thủ lại không nể mặt như thế!
Tuy Trần Bắc Hà không tính là mất hết tu vi, nhưng phế bỏ trăm năm tu vi, cũng giống như đánh hắn rớt khỏi cảnh giới Độ Kiếp.
Trần Bắc Hà tuổi tác đã cao, tiềm lực cũng đã sớm bị ép khô, đoán chừng đến chết cũng chỉ là Hợp Đạo sơ kỳ.
Cùng cảnh giới rơi xuống, còn có sinh mệnh lực của bản thân.
Mất đi thọ nguyên Độ Kiếp cảnh, lại tăng thêm năm mươi năm diện bích hối lỗi, chỉ sợ không sống được bao lâu nữa!
Kể từ hôm nay, Vạn Kiếm Các không còn Trần trưởng lão.
Mà tất cả việc này, đều là vì Lý Thiết Trụ...
Các trưởng lão nhìn Lý Nhiên, trong ánh mắt tràn đầy kiêng kỵ.
Hai người này rốt cuộc có quan hệ như thế nào, lại khiến Kiếm Thủ không tiếc xuất thủ với Đại trưởng lão?
Sở Linh Xuyên nhìn về phía ba gã trưởng lão vừa cầu xin tha thứ, lạnh lùng nói:
- Ta ghét nhất chính là kéo bè kết cánh. Tốt nhất các ngươi đàng hoàng cho ta một chút.
- Không dám!
- Xin Kiếm Thủ yên tâm!
Ba người cúi thấp đầu xuống, sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng nước.
Sở Linh Xuyên dặn dò nói:
- Tạm thời công việc của Trần Bắc Hà trong tông môn do Nhị trưởng lão tiếp quản !.
- Vâng, Kiếm Thủ.
Nhị trưởng lão lên tiếng trả lời.
...
Lý Nhiên ở một bên xem đến ngây người.
Sở Linh Xuyên nói là muốn xả giận cho hắn, hắn cũng chỉ cho rằng cảnh cáo nhẹ mà thôi, không nghĩ tới trực tiếp chém trăm năm tu vi của Trần Bắc Hà!
Đối với Đại trưởng lão của một tông môn, chuyện này chẳng khác nào bị biến thành phế nhân!
- Đây chính là phong cách hành sự của Kiếm Thủ sao...
Sở Linh Xuyên liếc mắt nhìn hắn, truyền âm nói:
- Trong lòng đã thoải mái hơn chút nào chưa ?
Lý Nhiên phục hồi lại tinh thần, truyền âm nói:
- Ta rất thoải mái, nhưng như vậy sẽ không mang đến phiền phức cho sư tôn chứ?
Sở Linh Xuyên lắc đầu nói:
- Ta dựa theo giới luật tông môn hành sự, tại sao lại phiền phức? May mà hôm nay không bị thương, đồng thời còn nhân họa đắc phúc, nên lúc này mới chỉ chém trăm năm tu vi của hắn.
- Nếu thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ta nhất định lấy mạng chó của hắn!
Nhìn vẻ mặt phẫn uất của nàng, trong lòng Lý Nhiên hơi xúc động, không nhịn được cầm bàn tay thon của nàng.
- Cảm ơn sư tôn.
- ...
Gò má Sở Linh Xuyên đỏ bừng, hốt hoảng truyền âm nói:
- Nghịch đồ, mau buông tay ra, có nhiều người đang nhìn đó!
Lý Nhiên không quan tâm nói:
- Dù sao hiện tại ta cũng là Lý Thiết Trụ, cầm tay sư tôn thì có làm sao?
- Vậy cũng không được...
Sở Linh Xuyên có chút khẩn trương, muốn dùng lực rút tay về.