Chương 486. Chỉ có Lý Nhiên mới có thể đánh bại Lý Nhiên!
Kết quả lại kéo cả người hắn qua đây, mà hắn thuận thế ôm lấy thắt lưng tinh tế của nàng, thoạt nhìn giống như nàng kéo đối phương vào trong lòng vậy!
Lý Nhiên tựa đầu vào trong ngực nàng, nũng nịu nói:
- Cảm tạ sư tôn làm chủ cho đệ tử.
Thân thể Sở Linh Xuyên cứng ngắc, gò má nóng hổi, nhìn ánh mắt cổ quái của các trưởng lão, trái tim đều sắp nhảy ra ngoài.
- Tên nghịch đồ này!
Vẻ mặt các trưởng lão có chút cổ quái.
Tính cách Kiếm Thủ cường thế, rất khó ở chung, coi như là Nhạc thủ tịch được thương yêu nhất, cũng chưa từng thân cận với nàng như vậy.
Nhưng bây giờ lại ôm đệ tử?
Chuyện này tạo thành đả kích cực lớn cho tinh thần bọn họ.
Trong lòng càng thêm chắc chắc, quan hệ giữa hai người này tuyệt đối không bình thường!
- Lý Thiết Trụ này là nhân vật không chọc vào được...
Nhớ lại kết cục của Trần Bắc Hà, bọn họ không khỏi có chút rùng mình, phát lạnh.
Chứng kiến ánh mắt của mọi người, hai gò má Sở Linh Xuyên đỏ bừng, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Nàng cắn răng, truyền âm nói:
- Nghịch Đồ, mau buông ra!
Lý Nhiên buông tay ra, cười nói:
- Đệ tử mang ơn trong lòng, sư tôn cảm nhận được chưa?
- Cảm ơn ?
Sở Linh Xuyên hừ lạnh nói:
- Rõ ràng là ngươi đang trêu đua ta! Mở miệng kêu một tiếng sư tôn, nhưng trên thực tế không tôn trọng ta!
Lý Nhiên lắc đầu, chân thành nói:
- Sư tôn thật lòng đối đãi với ta, trong lòng đệ tử hiểu rõ, ở trong lòng đệ tử. Cũng đã sớm coi ngài là sư tôn chân chính.
Giữa người và người, chính là thật lòng đổi thật lòng.
Sở Linh Xuyên từng bảo vệ hắn, sử dụng kiếm khí thức trắng đêm tẩy tủy cho hắn, còn nhiều lần ở trước mặt Trần Bắc Hà thay hắn ra mặt...
Chẳng bao giờ coi hắn là người trong ma đạo, mà có chút phiến diện và khinh thị.
Điều này làm cho trong lòng Lý Nhiên ấm áp.
Bất kể nói thế nào, người sư tôn này đối với hắn rất tốt.
Nhìn ánh mắt chân thành của hắn, Sở Linh Xuyên sửng sốt một chút, thấp giọng nói:
- Vậy sao ngươi còn đối với ta như vậy ?
Lý Nhiên không hiểu nói:
- Là sao ?
Sở Linh Xuyên quay đầu qua, hừ hừ nói:
- Bắt mắt cá chân ta, ôm ta ngủ, bây giờ còn ở trước mắt bao người trêu đùa ta... Ngươi đối đãi với sư phụ như thế sao?
Mặt già của Lý Nhiên đỏ lên.
Tại sao nghe xong lại thấy mình giống như một tên cặn bã vậy ?
Nàng lộ vẻ u oán, nhẹ giọng nói:
- Cái tên nhà ngươi chỉ biết bắt nạt người, sau đó lại giả ngu. Thật sự là ghê tởm tột cùng...
- ...
Lý Nhiên gãi đầu:
- Sư tôn hiểu lầm đệ tử rồi.
Sở Linh Xuyên lắc đầu nói:
- Vậy ngươi nói một chút, ta hiểu lầm ngươi chỗ nào ?
Lý Nhiên nói:
- Các hành động của ta đều xuất phát từ nội tâm, hoàn toàn không có ý tứ trêu đùa sư phụ. Ta chỉ thích ngủ cùng ngài, thích ôm ngài, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
- Thích, thích ôm ta ?
Gò má Sở Linh Xuyên ửng đỏ, giống như ráng trời.
Ánh mắt nàng trở nên hoảng loạn, nói:
- Dù vậy, ngươi cũng không khỏi quá đường đột đi.
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Được rồi, nếu sư tôn không thích, về sau ta sẽ không như vậy nữa.
- Ta không có ý đó...
Sở Linh Xuyên cúi đầu, đỏ mặt nói:
- Dù sao ta cũng là nhất tông chi chủ, trước mặt mọi người ôm ấp lâu như vậy, còn ra thể thống gì ?
Lý Nhiên xoa cằm, nói rõ:
- Ý của sư tôn là, lúc không có người có thể tùy tiện ôm sao ?
- Ta nói như vậy khi nào ? Ngươi lại nói linh tinh rồi!
Sở Linh Xuyên oán hận, trừng mắt liếc hắn một cái.
Còn tùy tiện ôm...
Tên này coi mình là ai đây ?
Nhìn gương mặt trắng hồng của nàng, tim Lý Nhiên đập rộn một hồi, hắn tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng nói:
- Vậy xin sư tôn chú suy chuyện ngủ tối nay một chút.
- Hả? !
Trái tim Sở Linh Xuyên suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Nàng ôm gương mặt nóng bỏng, lắp bắp nói:
- Ta, ta sẽ không cân nhắc!
- Đó là đồng ý sao ?
-... Không phải!
Nói xong bay đi như chạy trốn.
Lý Nhiên nhìn dáng vẻ hốt hoảng của nàng, trong mắt tràn đầy ý cười:
- Không sao, ta đơn phương đồng ý là đủ rồi.
Các trưởng lão xung quanh đều thấy choáng váng.
Tuy hai người luôn dùng thần hồn truyền âm, bọn họ không nghe được nội dung câu chuyện, nhưng đều thấy rõ vẻ mặt của Sở Linh Xuyên.
Từ xấu hổ, giận dữ đến oán hận, cuối cùng lại đến thẹn thùng... Gương mặt ửng hồng dáng dấp ngượng ngùng kia, quả thực giống như thiếu nữ đang yêu đương!
Đây là Kiếm Thủ sát phạt quyết đoán kia sao.
Vừa rồi còn lãnh khốc vô tình, nổi giận chém trăm năm tu vi Trần Bắc Hà, trong nháy mắt đã thay đổi không để ý mặt mũi ?
Nhị trưởng lão nhìn tư thế hiên ngang của Lý Nhiên, đột nhiên trong lòng toát ra một suy nghĩ kỳ quái.
- Nhiều năm qua, bên người Kiếm Thủ chưa bao giờ xuất hiện nam nhân, lại thân cận với tên Lý Thiết Trụ này như vậy, chẳng lẽ hai người là loại quan hệ đó ?
Cả người hắn sợ run, tóc gáy dựng thẳng, lắc đầu không dám nghĩ tiếp nữa.