Chương 608. Đệ tử không phải hoa, chỉ là muốn cho sư tôn một gia đình!
Ông chủ nghe tiếng bỗng nhiên quay đầu thì thấy Tôn Đô Đầu đang mặc thường phục đứng ở sau lưng hắn từ lúc nào.
- Gặp qua Tôn Đô Đầu, đã tiễn khách nhân đi.
Ông chủ cung kính đứng dậy trả lời.
Vị này chính là thống lĩnh thứ hai của Giang Li thành, không phải là người mà một thương nhân nho nhỏ như hắn có thể đắc tội nổi.
Tôn Đô Đầu hỏi:
- Không xảy ra chuyện gì chứ?
- Không có.
Ông chủ đáp:
- Khách nhân rất hài lòng, còn hỏi ta rất nhiều chuyện liên quan tới Tây Sương Ký.
Tôn Đô Đầu gật đầu:
- Thoả mãn là tốt rồi.
Ông chủ thấy dáng vẻ đối phương như trút được gánh nặng, có chút ngạc nhiên nói:
- Đô đầu, mấy vị khách quý kia rốt cuộc có lai lịch gì, có thể khiến cho ngài cẩn thận như vậy ?
Tôn Đô Đầu lắc đầu nói:
- Lai lịch của bọn họ quá đáng sợ. Đừng nói tới ta, ngay cả thành chủ sợ rằng cũng không bằng một sợi lông chân của người ta.
- Sao?
Ông chủ choáng váng.
Thạch thành chủ là Đại Năng Hợp Đạo đỉnh phong, làm sao có thể không chịu nổi trước mặt những người đó?
Đây quả thực vượt quá tưởng tượng của hắn.
Thấy dáng vẻ mê mang của hắn, Tôn Đô Đầu do dự một chút rồi nói:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao cả nhưng ngươi không được tùy tiện truyền ra ngoài.
Ông chủ vội vàng nói:
- Tôn Đô Đầu yên tâm.
Tôn Đô Đầu nhìn chung quanh một chút, thấp giọng nói:
- Nam nhân trẻ tuổi kia chính là ma đạo Thánh Tử trong truyền thuyết, đệ nhất thiên ma Lý Nhiên!
- Còn hai nữ nhân kia... ta không dám nói tên, chỉ có thể nói cho ngươi biết, các nàng là Đại Năng siêu cấp ngồi ngang hàng với Thịnh Hoàng!
Ngay khi những lời này nói ra, không khí lập tức yên lặng.
- Ngươi nói là người nào?!
Ông chủ chết sững tại chỗ như một bức tượng bất động.
Sau khi nghe được cái tên ‘Lý Nhiên; này, lỗ tai của hắn liền ù đi và không thể nghe thấy gì nữa.
Nam nhân ôm hài tử kia lại chính là ma tử Lý Nhiên ?
Hắn còn ở đây nói khoác về Tây Sương Ký... Không ngờ người ta chính là tác giả.
Hơn nữa hắn còn đối mặt nghị bàn về đối phương...
Phù phù!
Ông chủ ngã quỵ trên mặt đất, cả người đều tê dại, mồ hôi hột tuôn xuống trán.
Dường như hắn vừa dạo qua Quỷ Môn Quan một lần.
- Ta còn sống có nghĩa vừa rồi ta không nói sai cái gì chứ?
Mấy người Lý Nhiên đi về phía Bái Nguyệt lâu.
Hắn thuần thục dắt tay hai vị sư phụ, mà các nàng mặc dù có chút xấu hổ, nhưng vẫn ăn ý không có cự tuyệt.
Nắm bàn tay yếu ớt như không xương kia, Lý Nhiên rất hài lòng.
- Linh Xuyên sư tôn, tuy ngươi luyện kiếm từ nhỏ nhưng tay vẫn nhẵn mịn mềm mại như vậy, không có một chút vết chai. Hắn truyền âm nói.
Gò má Sở Linh Xuyên có chút đỏ lên, thấp giọng nói:
- Ai nói luyện kiếm phải có vết chai? Hơn nữa đã đạt đến cảnh giới của ta ngoại hình đã cố định, không già yếu cũng sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Dưới cấp Đế, cho dù là Độ Kiếp đỉnh phong vẫn đang không ngừng già yếu.
Dù cho tuổi thọc của bọn họ đã vô cùng dài, nhưng vẫn không cách nào chống lại bánh xe thời gian, nhục thân sẽ già đi và vỡ vụn từng ngày.
Chỉ có tấn thăng đến Đế Cảnh và kiểm soát Vô Thượng Đạo Tắc, mới có thể không nhìn thời gian trôi qua và thân thể sẽ không còn phát sinh bất kỳ biến hóa nào.
Dáng vẻ lúc Chứng Đạo như thế nào thì sau này vĩnh viễn là như thế ấy.
Vì thế đây cũng là nguyên nhân có Đế Cảnh trông rất trẻ, có người lại trông rất già.
Cũng như Lý Vô Thường là một lão già, mà ba vị sư tôn vẫn là dáng dấp thiếu nữ, đây chính là thiên phú chênh lệch dẫn tới độ tuổi khi Chứng Đạo của mỗi người không giống nhau.
Mà Lãnh Vô Yên là đế cấp trẻ tuổi nhất hiện nay, đồng thời cũng có thực lực mạnh nhất.
Bên ngoài thiên phú cường hãn là điều hiển nhiên.
- Ồ.
Lý Nhiên trả lời và chăm chú nhào nặn đôi bàn tay nhỏ bé.
Sở Linh Xuyên chống cự nhưng không có rút tay về, đổi chủ đề:
- Đúng rồi, ta còn có việc muốn hỏi ngươi.
Lý Nhiên nói:
- Sư tôn cứ hỏi không sao cả.
Sở Linh Xuyên tò mò hỏi:
- Tây Sương Ký...thật là ngươi viết?
- Không phải.
Lý Nhiên lắc đầ:
- Đệ tử cũng là nghe được từ người khác.
Sở Linh Xuyên nói rõ ràng:
- Ta đã nói rồi, ngươi là củ cải lớn lăng nhăng, làm sao viết ra một câu chuyện mê đắm như vậy?
- Sư tôn hiểu lầm đệ tử.
Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Đệ tử không phải hoa, chỉ là muốn cho tất cả sư tôn một ngôi nhà mà thôi.
- ...
- Phi! Ngươi nói nhảm gì đấy ? Ai muốn ngươi...
Gò má Sở Linh Xuyên lập tức đỏ bừng, nhổ một tiếng nói:
- Ngươi tên nghịch đồ khi sư diệt tổ, lời như vậy cũng nói ra được, không sợ người khác chọc xương sống sao?
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Sư tôn không sợ, đệ tử sẽ không sợ. Nếu sư tôn là sợ... sau này đệ tử không nói chuyện đó nữa.
- Hừ, ngươi cũng thật thông minh, vứt hết trách nhiệm cho ta.
Sở Linh Xuyên tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Thế sư tôn rốt cuộc là sợ hay là không sợ?
- Ta...
Sở Linh Xuyên quay đầu qua, hừ hừ nói:
- Ta có thể sợ cái gì? Đã nhiều năm như vậy, ta cũng không biết chữ sợ viết như thế nào!
Lý Nhiên gật đầu:
- Có những lời này, đệ tử an tâm.