Chương 634. A Thấm tỷ tỷ, ngươi bắt Thánh Tử lại sao?
Sở Linh Xuyên thấy nàng không muốn nhiều lời, cũng không truy hỏi nữa.
Duỗi người, eo thon lộ ra, sau đó đứng dậy hướng về tông môn bay đi.
- Tẩm cung sửa thế nào? Lý Nhiên này, cứ như vậy phá hủy chỗ ta ngủ, thực sự là chán ghét chết rồi...
Nhìn sư tôn rời đi, Nhạc Kiếm Ly mâu quang thiểm thước, đôi mắt hết sức phức tạp.
Cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
- Quên đi, thuận theo tự nhiên!, sư tôn khó lắm mới vui vẻ được như thế...
Nàng chỉnh xong tâm tình, phi thân đi theo
- Tẩm cung còn chưa có sửa xong, sư tôn ban đêm ngủ ở chỗ đệ tử chứ?
- Ai muốn cùng ngươi ngủ chung, mơ hão!
- Vậy sư tôn vì sao đồng ý tìm Lý Nhiên ngủ chung một cái phòng?
- ...Câm miệng!
Sở Linh Xuyên đứng ở trên phế tích.
Trước mắt là một mảnh tường đổ, tẩm cung phong cách cổ xưa trang nghiêm, sau khi Lý Nhiên rút kiếm ra oai, đã triệt để bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Từ bề mặt hài cốt chặt ngang, còn có thể nhìn ra vết tích kiếm khí vạch qua trơn nhẵn.
Cách đó không xa, không ít đệ tử chấp sự đang khẩn trương chữa trị.
Có điều cái tẩm cung này không đơn thuần là kiến trúc, trong đó còn có một vòng tiếp một vòng trận pháp, so sánh với việc phá hủy, độ khó của việc chữa trị cao hơn rất nhiều.
Muốn hoàn toàn phục hồi như cũ,... ít nhất... Còn muốn bốn năm ngày.
Nhìn phế tích đổ nát trước mắt, nét mặt Sở Linh Xuyên sa sút, đôi mắt buồn vô cớ.
Thực tế cũng không phải không nỡ nhìn tẩm cung của mình như vậy, mà là nhớ về tên nam nhân ghê tởm kia.
- Lý Nhiên đã đi rồi...
Nhìn nàng có chút ngẩn ngơ
Hình ảnh mấy ngày nay cùng hắn ở chung, vẫn đang không ngừng hiện lên ở trước mắt.
Tuy thời điểm Lý Nhiên ở nơi này, nàng vẫn nói đối phương là đồ da mặt dày đồ quỷ sứ đáng ghét, nhưng bây giờ rời đi rồi, lại để cho lòng nàng trống vắng.
Sở Linh Xuyên cau mày:
- Ta đang làm sao thế này?
Lúc còn người ở đó, lại luôn có cảm giác khó chịu chán ghét, nhưng bây giờ lại cảm thấy khô khan vô vị. Mỗi giây từng phút đều hết sức gian nan.
Loại cảm giác này phải gọi là cô độc?
Nghĩ lại mấy ngày qua, nàng có cảm giác giống như đang nằm mơ.
Lúc hai người lần đầu tiên gặp mặt, Lý Nhiên đã dám đưa tay che miệng của nàng, sau lại lại nạo lòng bàn chân của nàng, thậm chí còn trước mặt mọi người đánh mông nàng...
Điều này làm cho ấn tượng của Sở Linh Xuyên đối với hắn rất tệ, thậm chí hận không thể bắt hắn làm thịt.
Nếu không phải bởi vì Thẩm Nịnh, sợ rằng hai người đời này cũng sẽ không có qua lại gì.
Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp, lại nằm ngoài dự liệu của nàng.
Đầu tiên là ở chung ở Lý phủ, đã khiến nàng đối với Lý Nhiên đổi góc nhìn khác, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Rồi sau đó đến Vân Kiếm Đảo, bọn họ ôm, dắt tay, chung giường chung gối... Tất cả những chuyện sư đồ không nên làm, bọn họ hầu như tất cả đều đã làm.
Sở Linh Xuyên cũng không biết mình làm sao nữa.
Chỉ cần đối mặt với Lý Nhiên, lại giống như đánh mất năng lực suy nghĩ, đối với yêu cầu vô lý của hắn lại không thể từ chối.
Mà nội tâm cũng đang dần phát sinh biến hóa
Lúc đầu ghét bỏ, sau dần biến thành thưởng thức, cuối cùng bây giờ trở thành ỷ lại.
Lý Nhiên chỉ là một Phân Thần Cảnh mà thôi, so sánh với đế cấp quả thực bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng ở trong mắt Sở Linh Xuyên, hắn lại đáng tin vô cùng, khiến nàng tín nhiệm vô điều kiện.
Nhất là ngực của hắn, ấm áp giống như lò lửa, khiến người ta dù một giây cũng không muốn rời...
Nghĩ đến đây, Sở Linh Xuyên lại có hơi đỏ mặt.
Nàng bưng gò má nóng bỏng, thấp giọng nói:
- Hắn là đệ tử của ta đó, ta đang nghĩ gì vậy chứ?
- Có điều ngoài danh xưng đệ tử ra cũng chẳng còn gì, nếu hắn thực sự muốn …
- Phi phi phi, Sở Linh Xuyên, ngươi có phải điên rồi hay không?
Sở Linh Xuyên cảm xúc biến hóa, khi thì chờ mong, khi thì xấu hổ, thật giống như Tinh Thần Phân Liệt.
Do thiếu khuyết kinh nghiệm, nàng không biết rõ cảm xúc của chính mình đối với Lý Nhiên là gì.
Thế nhưng cũng có thể xác định đôi chút.
Giữa bọn họ tuyệt đối không phải tình sư đồ.
- Một phần vạn... Ta nói một phần vạn, lỡ như cùng Lý Nhiên có chuyện xảy ra, lúc đó tính danh phận như thế nào?
- Lãnh Vô Yên và Dịch Thanh Lam chẳng phải sẽ thành trưởng bối của ta sao?
- Lý Nhiên đã là Kiếm Ly sư công, lại còn là sư đệ nàng?
- Thật là loạn quá!
Sở Linh Xuyên xoa xoa mi tâm.
Cái vấn đề này đối với nàng quá phức tạp.
- Quên đi, suy nghĩ nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì, cứ đi một bước xem một bước thôi!.
Nàng bất đắc dĩ thở dài.
Đột nhiên cảm thấy trước đây mình thu Lý Nhiên làm đồ đệ, cũng chưa hẳn là một quyết định chính xác...
Sở Linh Xuyên lắc đầu, tiện tay lấy bầu rượu ra, theo thói quen nhấp môi bên mép bình.
Trước đây nàng luôn là rượu không rời tay, một ngày không uống là cả người khó chịu
Nhưng từ khi Lý Nhiên tới, trong khoảng thời gian đó không đụng một giọt rượu, hiện tại người đã đi rồi, theo lý mà nói hẳn là tha hồ uống mới đúng.
Vậy mà khi nghe hương rượu mê người kia, Sở Linh Xuyên lại dừng lại.
- Lý Nhiên đã từng nói, không thích dáng vẻ ta uống rượu...