Chương 636. Thánh Tử đại nhân đã trở về!
Nếu như Lý Nhiên không muốn nàng, như vậy tu hành còn có ý nghĩa gì?
Có thể Lý Nhiên nhưng vẫn cứ duy trì khắc chế, cho tới bây giờ cũng không có chạm nàng...
Thẩm Thấm có chút khổ não.
- Chẳng lẽ là tu vi của ta còn chưa đủ sao?
Lộc Hân Nhiên thu lấy thần thái của nàng để ở trong mắt, lắc đầu cười nói ra:
- A Thấm tỷ tỷ còn nói ta sao. Chính ngươi lúc đó chẳng phải nóng nảy cực kỳ?
- Ừm?
Thẩm Thấm phục hồi tinh thần lại, nghi ngờ nói:
- Ta có nóng nảy?
Lộc Hân Nhiên lại gần nói ra:
- Cho rằng ta không nhìn ra sao? Ngươi thèm Thánh Tử đại nhân đã rất lâu rồi chứ?
- Cái, cái gì gọi thèm a... Ngươi sao luôn nói năng kì cục?
Thẩm Thấm sắc mặt đỏ hơn.
Lộc Hân Nhiên cười híp mắt nói:
- Thật xin lỗi, có thể là ta dùng từ không tốt, phải gọi thèm nhỏ dãi mới đúng.
- ...
Thẩm Thấm bưng bít khuôn mặt.
Nếu cùng người này trò chuyện tiếp, nàng có cảm giác mình sẽ xảy ra chuyện
- Có điều nói thật, ta thật muốn gặp Thánh Tử đại nhân. Lộc Hân Nhiên lắc đầu nói
- Ai không muốn đâu?
Thẩm Thấm cúi đầu.
Lộc Hân Nhiên thở dài nói:
- Thánh Tử đi Vạn Kiếm Các, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, thậm chí ngay cả chưởng môn đều tự mình xuất động... Xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không biết có nguy hiểm hay không, khi nào mới có thể trở về.
Hai người nhìn Thương Mãng Tuyết Sơn, không hẹn mà cùng thở dài
Bầu không khí trong chốc lát yên tĩnh lại.
Một lát sau, Lộc Hân Nhiên đột nhiên lên tiếng nói:
- A Thấm tỷ tỷ, không bằng ngươi trả bí tịch cho ta đi.
- Ừm?
Thẩm Thấm có chút khó hiểu:
- Chuyện này cũng không thành vấn đề, có điều ngươi cầm cũng vô dụng thôi, một phần vạn bị Chấp Pháp Đường phát hiện, hậu quả có thể nói là không tưởng nổi.
- Ta biết.
Lộc Hân Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Nhưng bây giờ Thánh Tử còn chưa có trở về, ta quả thực buồn chán vô cùng, chỉ có thể nhìn tập tranh giải sầu một chút...
- Đầu óc ngươi bên trong đừng nói chỉ có loại chuyện này?
Thẩm Thấm nói.
Sau khi xác định xung quanh không có ai, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bản tập tranh:
- Đây, bí tịch của ngươi.
Lộc Hân Nhiên cười hì hì đưa tay tiếp nhận:
- Ta tạm thay tỷ tỷ bảo quản, về sau thời điểm bọn ngươi có nhu cầu, ta sẽ trả nó lại cho ngươi.
- Không cần.
Thẩm Thấm đỏ mặt nói:
- Ta sẽ không cần cái vật kia đâu...
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc:
- Các ngươi không cố gắng tu luyện, ở nơi này nói chuyện gì vậy?
Hai người nét mặt bị kìm hãm, trong mắt lóe lên một tia không thể tin nổi.
Trước tiên không quay đầu lại, mà là nhỏ giọng thầm thì đứng lên.
Lộc Hân Nhiên:
- A Thấm tỷ tỷ, ta vừa rồi giống như huyễn thính, tự nhiên nghe được tiếng Thánh Tử?
Thẩm Thấm:
- Thật đúng, ta cũng nghe thấy rồi.
- ...
Hai người liếc nhau, chậm rãi xoay người sang chỗ khác
Chỉ thấy một nam nhân cao lớn đang đứng sau lưng các nàng.
Toàn thân áo trắng như tuyết, phong thần tuấn lãng, mâu như sao băng, mọi cử động đều mang theo khí chất hào hiệp hiên ngang.
Khóe miệng chứa đựng ý cười như có như không, môi rõ ràng đường nét khiến người ta không dời mắt nổi.
- Thánh Tử đại nhân? !
Đôi miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, không thể tin dụi dụi con mắt.
Lộc Hân Nhiên khẽ hô nói:
- Ta không phải là xuất hiện ảo giác chứ !!
Mới vừa rồi còn ở nhắc tới Thánh Tử, đảo mắt một cái lập tức xuất hiện ở trước mắt?
Thẩm Thấm đi ra phía trước, dùng ngón tay chọc chọc cơ ngực Lý Nhiên.
- Đây không phải là ảo giác! Thánh Tử đại nhân thực sự đã trở về!
Lý Nhiên:
- ...
- Thẩm Thấm giống như nhũ yến đầu lâm cứ vậy nhào vào trong ngực của hắn, nghe cái khí tức quen thuộc kia, trong mắt mù mịt vụ khí.'Thánh Tử đại nhân, ngài rốt cuộc đã trở về, ta rất nhớ ngươi...
Lý Nhiên xoa xoa đầu của nàng, cười nói:
- Ta cũng nhớ ngươi.
Thẩm Thấm ôm thân thể rắn chắc, mặt cười chôn ở trong ngực hắn, một khắc đồng hồ cũng không muốn buông ra.
Một bên Lộc Hân Nhiên phục hồi tinh thần lại, vui vẻ nói:
- Thánh Tử đại nhân, ta cũng rất nhớ ngươi!
Sau đó thả người phi tới.
Ba.
Lý Nhiên đè lại đầu Lộc Hân Nhiên, cánh tay duỗi thẳng tắp, mặc cho đối phương giương nanh múa vuốt như thế nào, đều không mảy may chạm được chính mình.
Khóe miệng hắn kéo kéo:
- Đã lâu không gặp, Lộc sư muội vẫn như vậy.
Lộc Hân Nhiên dậm chân nói:
- Ta cũng muốn ôm nha!
- Chuyện đó hay là thôi đi.
- Vì cái gì A Thấm tỷ tỷ có thể?
- Bởi vì nàng là người của ta.
- ...
Thẩm Thấm nghe vậy nét mặt vừa thẹn vừa mừng, cả người cảm giác giống như uống say mà mơ hồ.
- Thánh Tử nói, ta là người của hắn?
...
Ước chừng qua một khắc đồng hồ, Lộc Hân Nhiên mới tiêu tan.
Thẩm Thấm ngừng ôm ấp, đỏ mặt đứng ở một bên, đối mặt cái ánh mắt hâm mộ và ghen ghét kia, xấu hổ có chút không ngóc đầu lên được.
Lý Nhiên nhìn hai người, tò mò hỏi:
- Ta vừa rồi nghe các ngươi nói chuyện phiếm, nói các loại bí tịch. Đó là vật gì?
- Bí mật, bí tịch?
Hai người nghe vậy hoảng loạn một hồi.
Lúc này, Lý Nhiên chú ý tới chuyện gì:
- Chính là thứ Lộc sư muội cầm trong tay chứ gì? Các ngươi đang tu luyện thần thông gì.