Chương 672. Bị bắt tại trận?
Hắn hiểu rất rõ tính khí sư phụ, dùng tám chữ 'Mạnh miệng nhẹ dạ, khẩu thị tâm phi' để hình dung, không quá đáng chút nào.
- Đệ tử yêu thích sư tôn là được.
Lý Nhiên đưa tay ôm lấy nàng, ngửi mùi tóc thơm nhàn nhạt, trong lòng thật an bình.
Đối với hắn, Lãnh Vô Yên là sự tồn tại đặc biệt mà không ai có thể thay thế được.
Chỉ cần ở bên cạnh nàng, trong lòng sẽ rất an ổn.
Gò má Lãnh Vô Yên ửng đỏ, nhẹ giọng nói:
- Tên nghịch đồ này, biết cách nũng nịu từ lúc nào?
Tuy nàng nói như vậy nhưng vẫn đưa tay xoa xoa tóc của hắn, trong mắt tràn đầy vui mừng và cưng chiều.
Trải qua đêm qua ở chung, đều đã nói ra rất nhiều chuyện, giữa hai người cũng khôi phục sự thân mật như xưa.
Hiện tại nàng muốn tức giận cũng không được.
- Thật hết cách với ngươi, sớm muộn có một ngày bổn tọa sẽ bị ngươi làm cho tức chết. Lãnh Vô Yên hậm hực nói.
Lý Nhiên nhếch miệng cười:
- Đệ tử đau lòng sư tôn còn không kịp đây, làm sao nhẫn tẫm chọc giận người?
- Hừ, nói thật dễ nghe.
Lãnh Vô Yên hừ hừ nói:
- Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy thì sẽ không dây dưa không rõ với Dịch Thanh Lam và Sở Linh Xuyên! Nếu không ngươi cắt đứt với các nàng, như vậy bổn tọa liền tin tưởng ngươi.
- Cái này hả...
Lý Nhiên lúng túng gãi đầu.
Đoạn tuyệt quan hệ với hai vị sư tôn khác?
Đùa gì thế!
Đối với Lý Nhiên mà nói, Vô Yên sư tôn tuy rất đặc biệt, nhưng hai vị khác sư tôn cũng rất quan trọng.
Bất luận là bảo hắn bỏ đi bất cứ người nào, hắn đều không cách nào làm được.
Cho mỗi một vị sư tôn hạnh phúc, đây mới là một đệ tử hiếu thuận cần phải tu dưỡng.
Ở phương diện này, Lý Thánh Tử luôn luôn yêu cầu rất nghiêm ngặt với bản thân.
Đứng trước lời nói của Lãnh Vô Yên, nhất thời hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
- Được rồi, bổn tọa chỉ thuận miệng nói một chút, nhìn dáng vẻ ngươi sợ thế kia cũng biết ngươi luyến tiếc làm như vậy.
Lãnh Vô Yên nhịn không được nhéo hắn một cái:
- Đồ củ cải lăng nhăng!
- Lăng nhăng!
Lý Nhiên gãi đầu:
- Đệ tử rõ ràng là hiếu thảo mới đúng.
Lãnh Vô Yên cười lạnh một tiếng:
- Rốt cuộc ngươi có tâm tư gì, chẳng lẽ trong lòng còn không có số lượng?
- Tâm tư của ta?
Lý Nhiên nghe vậy sửng sốt.
Chẳng lẽ là mình bại lộ.
Đừng chứ...
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương nói:
- Sao sư tôn lại nói vậy? Đệ tử rất tôn trọng hai vị sư tôn.
Lãnh Vô Yên liếc hắn:
- Tôn trọng đến mức nằm chung giường? Có phải ngươi hiểu lầm từ ngữ tôn sư trọng đạo này?
- ...
Biểu hiện của Lý Nhiên có chút xấu hổ.
Việc này đúng là không dễ giải thích, dù sao cũng bị đối phương bắt tại trận.
Lãnh Vô Yên tiếp tục nói:
oi như các ngươi không có phát sinh cái gì, đó cũng chỉ là hiện tại, về sau thì khó nói chắc.
- Trước đây không phải ngươi vẫn tôn trọng bổn tọa giống như vậy sao, nhưng kết quả thế nào ? Còn chưa phải là...
Nói đến đây, gò má nàng hơi đỏ lên, có chút nói không được nữa.
Nàng cảm thấy lo lắng của mình không phải không có lý.
Nàng hiểu quá rõ tính cách của gã Lý Nhiên này, với hắn mà nói quan hệ thầy trò vốn không phải điều cấm kỵ gì, trái lại còn làm cho hắn cảm thấy rất kích thích.
Mà Dịch Thanh Lam và Sở Linh Xuyên đều là mỹ nhân nhất đẳng...
Nếu nói hắn không điểm tâm tư khác, Lãnh Vô Yên tuyệt đối không tin.
Như đã nói qua, coi như Lý Nhiên không có những ý nghĩ khác nhưng không chừng hai vị Nữ Đế kia có thì sao!
Nếu thật là vậy, Lý Nhiên tuyệt đối không chịu được.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng tràn đầy chua chát u oán.
Lý Nhiên nhìn ra suy nghĩ của nàng, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia, vừa cười vừa nói là sẽ không thay đổi.
- Ta có thể sẽ có rất nhiều sư tôn, nhưng Yên nhi vĩnh viễn chỉ có một.
Giọng điệu của hắn hết sức chân thành tha thiết, xác thực lời nói phát ra từ đáy lòng.
Lãnh Vô Yên đỏ mặt quay đầu qua nói:
- Nghịch đồ, không cho phép gọi bổn tọa như vậy...Hơn nữa ngươi rất giỏi khua môi múa mép, ai biết ngươi nói thật hay giả?
- Yên nhi lại không tin ta?
Lý Nhiên ôm ngực, ra vẻ bị tổn thương cùng cực.
- Tóm lại, không được gọi bổn tọa như vậy, khó nghe muốn chết!
- Chẳng lẽ Yên Nhi đã quên trước đây nàng còn gọi ta là Nhiên ca ca...Ưm!
Hắn còn chưa nói xong đã bị nàng đưa tay bịt kín miệng.
Mặt Lãnh Vô Yên đỏ rần rần, gắt giọng.
- Câm miệng, trước đây còn không phải là ngươi, ngươi buộc bổn tọa nói sao?
Lý Nhiên ra vẻ vô tội.
Lúc trước là đối phương chủ động kêu, hắn không thể gánh nỗi oan này! Đang lúc hắn còn muốn nói thêm gì đó thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói:
- Ca ca, sư tôn. Các ngươi đang làm gì đấy?
- ...
Không khí an tĩnh một hồi.
Lãnh Vô Yên vội vàng buông lỏng tay ra, động tác thật nhanh kéo dài khoảng cách với hắn.
- Không, không có gì.
Hai người quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Thẩm Nịnh đã tỉnh ngủ đang ngồi ở trong góc, mơ mơ màng màng dụi mắt.
Vừa rồi hai người quá mức chú tâm, ngay cả tiểu nha đầu tỉnh lại cũng không phát hiện.
Lãnh Vô Yên trốn một bên, đỏ mặt không ngẩng đầu lên được.
Thiếu chút nữa đã quên bên cạnh còn có một người.