Chương 12 -
Cuối cùng, cả tộc người đều vây quanh một chỗ ăn thịt, ngay cả nước canh cũng không còn sót lại chút nào.
Sau đó mọi người đều ôm cái bụng hơi phình ra, từng người dựa vào đống cỏ khô bắt đầu nghỉ ngơi.
Còn có mấy đứa nhóc bởi vì quá mức hưng phấn, không ngừng chạy quanh đống lửa chơi trò đuổi bắt vô cùng vui vẻ.
Lúc này có một lão dã nhân bỗng nhiên xướng lên một bài ca dao khó hiểu, âm thanh xa xưa thô lệ, nhưng không hiểu sao lại mang đến cảm giác xúc động lòng người.
Quân Tiểu Nam thầm nghĩ trong lòng: Bộ lạc Châm này kỳ thật cũng rất tốt.
Các tộc nhân cũng nghĩ trong lòng: Cuộc sống hiện tại thật sự rất tốt.
Buổi chiều, sau khi nghỉ ngơi một chút, Quân Tiểu Nam liền triệu tập tất cả tộc nhân của bộ lạc Châm.
Không thể mãi ăn no sau đó lại nằm yên không cử động, nếu không rèn luyện trong một thời gian dài thì cơ bắp sẽ dần co rút!
Hơn nữa, hai ngày nay mọi chuyện đều do Quân Tiểu Nam đơn phương giúp đỡ bọn họ, nếu về lâu về dài thì đây cũng không phải là một thói quen tốt.
“Mọi người hãy nhìn xem, thứ này gọi là ‘Xẻng’, hôm nay những người nguyện ý làm việc đều có thể mượn nó để dùng thử.”
“Ta dùng một tảng đá lớn để đánh đấu một vị trí gần sơn động.”
“Mọi người chỉ cần đem đất ở chỗ đó đào đến eo là được.”
“Sau khi hoàn thành, mỗi người tham gia đều có thể chọn cho mình ba loại trái cây mà mọi người thích nhất.”
Các tộc nhân nghe thấy những lời Quân Tiểu Nam vừa nói đều đưa tay lên gãi rận trên đầu, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không một ai đứng ra bày tỏ ý kiến.
Không phải mấy loại quả thơm ngọt kia không có sức hấp dẫn đối với bọn họ mà là mọi người không hề biết cái gọi là ‘xẻng’ này nên dùng như thế nào.
Quân Tiểu Nam thấy không có ai tiến lên, suy nghĩ một lát, vỗ đầu một cái, ai nha, cô quên mất mọi người ở đây không biết cách sử dụng thứ này!
Quả nhiên, sau khi cô làm mẫu vài động tác cơ bản, rất nhanh liền có người tiến lên lĩnh công cụ.
“Yên tâm đi, còn không phải chỉ là dùng sức thôi sao, cái này ta làm được!”
“Không thành vấn đề, đúng lúc ta đã ăn no cũng nên hoạt động một chút!”
Trước kia, vào mùa đông, bọn họ thật sự không hề muốn nhúc nhích tẹo nào, chủ yếu là vì vận động sẽ rất dễ đói, mà thức ăn của bọn họ lại không có nhiều…
Hiện tại thì không giống như vậy, chẳng phải vẫn còn Thánh Nữ Tiểu Nam ở đây hay sao?
Các tộc nhân trong bộ lạc Châm bất tri bất giác đã dần tín nhiệm Quân Tiểu Nam hơn.
Quân Tiểu Nam muốn các tộc nhân đào hố thật ra là để chuẩn bị xây hai cái nhà tắm mới.
Muốn mọi người trở nên khỏe mạnh thì chỉ ăn ngon thôi là không đủ, mà còn phải chú ý đến vệ sinh cá nhân.
Tuy rằng hiện tại trên người cô đã trở nên sạch sẽ nhưng chỉ cần đứng nói hai câu với người khác thì rận trên người đối phương cũng nhanh chóng nhảy lên người cô.
Đôi khi, bởi vì quá đói bụng mà mọi người sẽ lấy chúng làm thức ăn.
Quân Tiểu Nam lục lại trong ký ức của nguyên chủ, sau khi nhớ lại hương vị tanh hôi kia thì lập tức cảm thấy vô cùng buồn nôn…