Chương 9:
Lục Chi Dạng cho tôi nghỉ hai ngày: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Dạo này em vẫn còn trong kỳ phát tình, đừng có đến công ty mà làm hại nhân viên của tôi.”
Tôi: “...”
Tôi cứ tưởng Lục Chi Dạng cuối cùng cũng chịu quan tâm đến tôi, hóa ra câu thứ hai mới là lời thật lòng của anh ta.
Đúng là tên tư bản đáng ghét.
Trước khi ra khỏi nhà, Lục Chi Dạng ném cho tôi một chiếc máy tính. Anh ta cong khóe mắt lên: “Nếu ở nhà thấy chán, em có thể làm việc online.”
Tôi vừa định ném chiếc máy tính xuống với vẻ khinh bỉ.
Lục Chi Dạng nói thêm: “Hôm qua không biết ai nói muốn làm trâu làm ngựa cho tôi nhỉ?”
Tôi lập tức mỉm cười ôm chiếc máy tính vào lòng: “Có thể cống hiến cho công ty là vinh hạnh của tôi.”
Không biết có phải vì tôi ở nhà hay không.
Lục Chi Dạng tan làm về rất sớm.
Việc đầu tiên anh ta làm khi về nhà là mở cửa sổ ra để thông gió.
Tôi lủi thủi đi theo sau Lục Chi Dạng, giọng điệu đầy oán giận: “Giám đốc Lục chê tôi, tôi có thể hiểu được.”
“Nếu không bây giờ tôi sẽ dọn đồ rời đi.”
Lục Chi Dạng quay đầu liếc tôi một cái, anh ta cười như không cười: “Không mở cửa sổ cũng được.”
“Nhưng dù sao thì tôi là một Alpha hoang dã, không cẩn thận làm ra chuyện không hay sau khi ngửi thấy pheromone của em thì cũng có thể hiểu được nhỉ.”
Anh ta làm bộ định đóng cửa sổ lại.
!
Tôi vội vàng giữ tay Lục Chi Dạng lại, ánh mắt chân thành: “Giám đốc Lục đi làm vất vả rồi, tan làm thì đừng làm mấy việc lặt vặt này nữa.”
“Tôi đi nấu cơm cho giám đốc Lục đây.”
Tôi chạy biến vào bếp, không dám đối diện với ánh mắt lên án của Lục Chi Dạng.
Ban đầu, tôi muốn chủ động nấu một bữa tối vừa lành mạnh vừa tinh tế để lấy lòng Lục Chi Dạng, nhưng không ngờ mọi việc lại đi ngược với mong muốn.
Khi Lục Chi Dạng nhìn thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên từ nhà bếp, anh ta biến sắc vội chạy vào.
Lúc đó, tôi đang chiên trứng.
Tôi mếu máo giải thích với Lục Chi Dạng: “Cái này ăn được mà, chỉ là lửa trong bếp to quá nên không cẩn thận bị cháy một tí thôi.”
Nói đến cuối, tôi vô tình hít phải khói đen.
Không nhịn được ho sù sụ.
Gân xanh trên trán Lục Chi Dạng nổi lên. Với chiều cao và đôi chân dài của mình, anh ta dễ dàng đưa tay qua đầu tôi, bật máy hút mùi.
Anh ta đẩy tôi ra với vẻ chê bai: “Ra ngoài chơi đi, chỗ này để tôi dọn dẹp.”
“Tôi ngây thơ quá, lại tưởng em thật sự biết nấu cơm.”
Khi đẩy tôi ra đến cửa.
Lục Chi Dạng đột nhiên đưa tay ra, ngón trỏ lướt qua má tôi, cào một đường trên mặt tôi: “Đi rửa mặt đi, mèo con.”
Ánh mắt anh ta nhìn tôi dịu dàng, khóe môi nở nụ cười mềm mại.
Một luồng nhiệt nóng bỗng chốc dâng lên trên má tôi.
Tai tôi đỏ bừng.
Tôi ấp úng khẽ nói: “Vâng.”