Chương 127: Hùng Lão Sư Vào Cương Vị
- Em hiện tại cảm thấy rất thoải mái, cảm giác sung sướng trước này chưa từng có.
Hùng Lệ Lệ thỏa mãn trả lời.
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái.
Câu trả lời này làm ca rất xấu hổ nha.
Mười vạn tệ làm cho em sung sướng. . . Ngạch, phi phi, ca đang suy nghĩ gì thế này, em chưa mười tám mà.
Trần Hạo hoàn hồn, tiếp tục hỏi:
- Em không có cảm giác…mình sắp đi đầu thai ư?
Đầu thai?
Hùng Lệ Lệ khẽ giật mình, sau đó cũng kịp phản ứng lại.
Đúng rồi, không phải giải khai tâm kết liền có thể đi đầu thai sao? Tại sao mình không có chút động tĩnh nào thế này? Tình huống gì đây?
Hùng Lệ Lệ mờ mịt nhìn về phía Trần Hạo.
- Đại sư? Em không có cảm giác này, xảy ra chuyện gì thế?
Trần Hạo nhíu mày, nghĩ nghĩ lại hỏi:
- Không phải em còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành chứ?
Mặc dù chưa từng gặp quỷ vật nào có hai tâm nguyện, nhưng cũng không loại trừ có khả năng này.
Hùng Lệ Lệ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên ngượng ngùng nói:
- Ừm, em muốn làm cô giáo.
Ding: Uổng mạng quỷ Hùng Lệ Lệ, oan hồn một năm lẻ bảy tháng, hoàn thành di nguyện ban thưởng Thủy Độn Thuật.
Híttt!
Trần Hạo hít một hơi lãnh khí.
Thật có di nguyện thứ hai kia, hơn nữa mình còn thành công kích hoạt nhiệm vụ? Ta XXX, thêm kiến thức, vậy mà có nhiệm vụ liền hoàn.
Ừm, không đúng à, làm giáo viên? Đây không phải nhiệm vụ mình giao cho Hùng Lệ Lệ ư? Tại sao lại trở thành nhiệm vụ hệ thống thế nhỉ? Chuyện này cũng quá thần kỳ rồi!
Trần Hạo không biết phải nói như thế nào.
Hệ thống đại lão luôn luôn xuất kỳ bất ý, sự tình như thế này. . . ca thích.
Bé Hùng Lệ Lệ này là bảo vật đó nha, hơn nữa còn như tiểu boss mang theo bên cạnh, có thể lặp đi lặp, chậc chậc, chẳng lẽ đây là bug của hệ thống ư?
Dường như hệ thống đại lão cũng không có phản ứng gì khắc, chẵng lẽ thật là lệ riêng.
Bất quá mặc kệ là cái gì, đã kích phát nhiệm vụ Hùng Lệ Lệ hai lần, đối với mình mà nói chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.
Không chỉ nhận được phần thưởng phong phú, hơn nữa còn hoàn mỹ giải quyết mười lăm vấn đề giáo dục cho mười lăm bé con. Ca quá tuyệt mà!
Trần Hạo cười cười nhìn Hùng Lệ Lệ nói:
- Làm việc tốt thường gian nan, xem ra em cần phải hoàn thành xong tâm nguyện này mới có thể đi đầu thai, ừm, em không có ý kiến gì chứ?
Hùng Lệ Lệ liền vội vàng lắc đầu nói:
- Không có, em rất thích công việc này, em cam đoan có thể dạy mười lăm bạn nhỏ ở nhà thật tốt.
Trần Hạo cười nói:
- Không có ý kiến là được, vậy nhiệm vụ này giao cho em, chờ khi em thấy đám tiểu quỷ này có thể xuất sư cũng là lúc em có thể đi đầu thai.
Hùng Lệ Lệ lập tức thở dài một hơi.
Mặc dù mới tiếp xúc không lâu, nhưng Hùng Lệ Lệ cảm nhận được Trần Hạo đối xử với mình rất tốt, hơn nữa còn giúp mình hoàn thành tâm nguyện, tuy mấy bản tiểu quỷ, mèo mun và gà trống nhìn rất đáng sợ, nhưng sau khi tiếp súc cô lại phát hiện bọn họ tốt hơn đám hồ bằng cẩu hữu của mình cả vạn lần. Cho nên trong lòng Hùng Lệ Lệ rất muốn dạy cho đám tiểu quỷ thật tốt, nếu như có thể, cô còn muốn dạy cho mèo mun gà gà trống nói chuyện.
- Cảm ơn đại sư, em sẽ cố gắng.
Hùng Lệ Lệ hăng hái, vô cùng nhiệt tình.
Trần Hạo nhìn Hùng Lệ Lệ một chút, chần chờ rồi hỏi:
- Hình tượng này của em hình như không phù hợp với giáo dục cho lắm, không biết em có thể huyễn hóa ra bộ dạng tốt hơn không?
Hùng Lệ Lệ ngượng ngùng nói:
- Đại sư, lúc trước em từng thử qua nhưng lại không thành công. Bất quá sau khi hấp thu linh hương xong em cảm thấy em càng ngày càng mạnh hơn,có lẽ một thời gian sau em có thể làm được
Trần Hạo giật mình. Chợt cười nói:
- Vậy được, cứ quyết định vậy đi, sao này em phụ trách dạy dỗ đám tiểu quỷ ở nhà, anh phụ trách một ngày ba bữa, biểu hiện tốt còn có thêm tiền lương đó nha.
Giải quyết vấn đề của Hùng Lệ Lệ, tâm tình Trần Hạo sảng khoái vô cùng, ngày càng mong chờ đối với hệ thống.
Sau này nếu như gặp được quỷ hồn có nhiệm vụ liên hoàn như thế, mình nhất định phải bám chặt không được bỏ qua.
Đến ban đêm, Trần Hạo vừa làm quen với pháp lực mới, vừa ngồi chờ Mao Quyền dẫn quỷ về nhà.
Đợi trái đợi phải, thời gian cứ trôi qua từng chút một.
Mao Quyền. . . không có chút nào tin tức.
Cái tên này lại gặp phải chuyện gì rồi? Có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách bình thường được không?
Mắt thấy sắp chín giờ rồi mà vẫn không thấy tin tức của Mao Quyền, Trần Hạo liền triệt để thất vọng, con hàng này quả thật không đỡ nổi mà. Không còn trông cậy vào hắn, Trần Hạo quyết định chủ động đi tìm.
Thu thập trang bị, Trần Hạo mang theo mèo mun và gà ngốc xuất phát.
Về phần mười lăm cái tiểu quỷ, bọn nó đã bước vào giai đoạn chính thức học tập, hiện tại Hùng Lệ Lệ đang bố trí công việc giảng dạy.
Lúc đầu nhóm tiểu quỷ cũng muốn đi theo, bất quá thái độ Trần Hạo nghiêm túc làm cho nhóm tiểu quỷ chỉ có thể ủy khuất ở nhà, tiến vào khoảng thời gian thống khổ nhất trong nhân sinh.
Ra khỏi nhà, Trần Hạo lái xe tùy ý đi một vòng Thanh Châu. Dùng Âm Dương Nhãn quan sát âm dương chi khí lưu động trong thành phố.
Chạy được một lúc thì Trần Hạo hơi kinh ngạc.
Hôm qua có mười mấy quỷ hồn đến tìm hắn giúp, tại sao hôm nay không thấy người nào? Chẵng lẽ lúc mèo mun ăn quỷ bá khí đến như thế, dọa hết toàn bộ quỷ ở thành phố này rồi?
Trong lòng nghi hoặc, bất tri bất giác, Trần Hạo đã chạy khỏi nội thành, đi đến ngoại thành Thanh Châu.
Đến nơi này, mắt Trần Hạo sáng lên, hắn dừng xe lại ở một khu công trình bị bỏ hoang.
Dưới Âm Dương Nhãn, hắn nhìn thấy bên trong nhà máy này có tồn tại âm hồn.
Vất vả lâu như thế mới tìm được một con, Trần Hạo làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Trần Hạo xuống xe đi vào công trường.
Công trường này hình như là một cái nhà máy bị bỏ hoang, dường như sắp sập đến nơi, khắp nơi đều dán giấy, cái gì mà nợ tiền không trả, lão bản chết cả nhà, cái gì trả tiền mồ hôi nước mắt của ta đây, lão bản không phải người vân vân, vừa nhìn liền biết đây là một nơi có cố sự rồi.
Trần Hạo chỉ liếc một cái, liền trực tiếp đi về nơi quỷ vật đang ẩn tàng.
Đây là một đường ống nước dưới mặt đất, dường như là dùng để thoát nước cho toàn bộ công trình, phía trên được che đậy cẩn thận, nếu như không phải Âm Dương Nhãn nhìn thấy không gian quỷ vật đang ẩn nấp dưới mặt đất thì quả thật không dễ để tìm ra.
Tên quỷ vật này cũng kỳ lạ thật, thời điểm vui vẻ như ban đêm lại nấp ở dưới đất, tên trạch quỷ này vừa nhìn liền biết lúc còn sống chắc hẳn cũng không khá hơn bây giờ rồi.
Trần Hạo đến bên cạnh nắp giếng quan sát, vỗ vỗ nắp giếng, mở miệng nói:
- Lão huynh, đừng lẩn trốn nữa, tôi đã nhìn thấy anh rồi, ra đây tâm sự một chút nào
Không gọi còn tốt, Trần Hạo mới vừa mở miệng thì âm hồn kia giống như bị dọa sợ vậy, hưu một tiếng xuôi theo dòng nước ngầm chạy đi.
Trần Hạo trợn mắt hốc mồm nhìn.
Làm cái vẹo gì thế? Ca chỉ gọi một tiếng mà ngươi đã bị dọa đến như thế? Lá gan này hình như hơi nhỏ quá rồi?
Khó lắm mới tìm được một tên, Trần Hạo sao có thể để nó chạy mất, lúc này thân ảnh vút qua đuổi theo phương hướng quỷ hồn chạy đi.
Không bao lâu, Trần Hạo đã chạy đến một nơi giống như kho hàng.
Liếc qua, Trần Hạo âm thầm buồn cười.
Trốn ở bên trong dòng nước ngầm, ca còn phải tốn chút thủ đoạn, ngươi trốn ở chỗ này không phải muốn giúp ca một tay sao.
Lúc chuẩn bị đi vào thì mèo mun đột nhiên thét lên, sau đó hô một cái liền xông ra ngoài.
Lục Đạo - TruyenYY.com