Chương 128: Lại Gặp Ác Quỷ
Thấy mèo mun hành động, Trần Hạo cũng bắt đầu cảnh giác lên, không đúng, có khí tức của âm hồn thứ hai.
Âm hồn thứ hao này còn mang theo sát khí!
Vẻ mặt Trần Hạo ngưng trọng quay người nhìn lại, hắn liền nhìn thấy trên trần nhà có hai quỷ hồn đang đứng.
Hai quỷ hồn này đều có bộ dạng trẻ tuổi, sát khí nộng đậm trên người bọn họ không kém hơn nữ quỹ không đầu là bao, bọn họ tuyệt đối là ác quỷ.
Mèo mun lao thẳng qua đó, nhảy vọt mấy cái liền đã leo lên đến nóc nhà.
Lúc này hai tên ác quỷ vẫn không có để ý đến.
Mèo mun vừa leo lên nóc nhà liền biến thân, thân thể bành trướng phát ra ánh sáng màu vàng, nhe răng trợn mắt, trong mắt đầy vẻ hưng phấn.
CMN!
Hai tên quỷ giật nảy mình kinh ngạc không thôi, hai quỷ theo bản năng tránh đi.
Mèo mun lại không buông tha cho bọn họ.
Trần Hạo không cho phép nó làm hại âm hồn bình thương, nhưng đối với loại ác quỷ sát khí bức người này, cho dù Trần Hạo không nói thì nó cũng sẽ không bỏ qua.
Đây đều là mỹ thực đại bổ đó nha!
Một tiếng gầm nhẹ phát ra từ yếu hầu, mèo mun phóng nhanh đến một tên ác quỷ, móng vuốt sắt bén nhô ra, thi triển tuyệt kỹ giáng miêu thập bát trảo.
Bá bá bá!
Kim sắc lưu quang xuất hiện đầy trong hư không, tên ác quỷ chạy trốn kia lập tức bị chia năm xẻ bảy, gương mặt mơ hồ vẫn còn hiện lên vẻ kinh sợ.
Sau đó mèo mun há miệng hút, mảnh hồn bị xé nát của tên ác quỷ kia bị mèo mun hút vào, sau đó nghiến răng nhai ngồm ngoàm.
Tên ác quỷ còn lại sợ đến choáng váng, lần này gặp phải cao thủ rồi, y nhanh chóng quay người bỏ chạy.
Thế nhưng Trần Hạo đã phát hiện làm sao có thể dễ dàng để cho nó chạy thoát như thế.
Thanh Châu vậy mà xuất hiện đến hai con ác quỷ? Chuyện này nhất định không phải là trùng hợp mà là có nguyên nhân.
Thân ảnh vút qua, Trần Hạo đuổi theo phương hướng tên ác quỷ kia chạy đi.
Ác quỷ bay rất nhanh, Thiên Cương Bộ của Trần Hạo mặc dù tiểu thành nhưng vẫn đuổi không kịp, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bay con một con sông để cắt đuôi Trần Hạo mà thôi.
Nhìn ác quỷ biến mất, Trần Hạo nhíu mày, suy nghĩ một chút liền quay trở về.
Không bao lâu, Trần Hạo lại xuất hiện ở cái nhà kho khi nãy.
Mèo mun nhìn thấy Trần Hạo tay không trở về liền thất vọng.
Chủ nhân này quá rác rưởi rồi, vậy mà để cho mỹ thực của mình chạy thoát!
Lúc này bộ dáng gà ngốc thong dong tự tại, tỏ vẻ gà săn trông coi cho quỷ vật cho chủ nhân.
Trần Hạo không để ý đến thái độ của hai linh sủng, nhà kho này vẫn còn một âm hồn đang ẩn nấp, âm hồn kia đang run lẩy bẩy, cuộn mình trốn trong góc tối.
Trần Hạo cảm thấy hai tên ác quỷ kia xuất hiện nhất định có liên quan đến âm hồn này.
Sau khi Trần Hạo bước vào nhà kho liền trực tiếp đến thẳng nơi âm hồn kia đang ẩn nấp, trầm giọng nói:
- Ra đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Kia âm hồn đầu tiên là rụt lại, sau đó vẫn hiện ra diện mạo lúc đầu.
Người ngày chừng ba mươi tuổi, dáng người hơi mập, ngũ quan đoan chính, đeo mắt kính, nhìn qua là một người văn nhã.
- Đừng, đừng giết tôi, tôi không biết gì cả, xin đại sư bỏ qua cho.
Ngữ khi anh ta run rẩy cầu xin tha thứ, đồng thời dùng bộ dáng tội nghiệp nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo tức giận:
- Anh không phải ác quỷ, tôi giết anh làm gì? Vừa rồi anh quen với hai người kia ư?
Anh chàng văn nhã gật đầu, sau đó lại lắc đầu, trên mặt hiện ra một tia sợ hãi, hiện nhiên sợ mình nhiều lời mà mang họa.
Trần Hạo nhíu mày:
- Đừng có giấu diếm nữa, nếu như anh nói, vậy tôi còn có thể cứu anh một mạng, nếu như anh không nói thì tôi lập tức sẽ rời đi, đến lúc đó mấy tên ác quỷ kia tìm đến thì không ai cứu được anh nữa đâu
Anh chàng văn nhã chần chờ một chút, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Đại sư, hai tên ác quỷ kia là thủ hạ của Tà Vương, bọn họ không nói đạo lý liền ra tay bắt hết quỷ hồn trong thành phố, tôi ngoài ý muốn phát hiện cho nên mới chạy đến nơi này.
Lại là Tà Vương? Gia hỏa này bắt quỷ làm gì?
Trần Hạo lộ vẻ nghi hoặc.
- Đại sư, tôi chỉ là một âm hồn bình thường mà thôi, xin đại sư hãy giúp tôi, Tà Vương kia quả thật đáng sợ, phàm là quỷ bị bắt cho tới giờ đều không thấy đi ra.
Anh chàng văn nhã mở miệng xin giúp đỡ.
Trần Hạo nheo mắt lại, hỏi:
- Anh biết Tà Vương kia ở nơi nào không?
Anh chàng văn nhã theo bản năng gật đầu, sau đó kịp phản ứng lại, anh ta kinh hãi nói:
- Đại, đại sư, ngài đừng làm rộn, đi đến chỗ Tà Vương chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Trần Hạo nhếch miệng cười lạnh một tiếng, lộ ra hàm răng trắng sáng, ngữ khí nhẹ nhàng nói ra:
- Vừa rồi linh sủng của tôi ăn quỷ hẳn anh cũng đã nhìn thấy, mặc dù hiện tại anh chưa biến thành ác quỷ nhưng tôi cảm thấy mỗi quỷ vật đều có tiềm chất biến thành ác quỷ, cho nên để đề phòng vạn nhất, tôi quyết định. . .
- Đại sư đừng nói nữa, tôi dẫn ngài đi là được chứ gì!
Anh chàng văn nhã mém chút bị Trần Hạo hù tè ra quần.
Con mèo mun kia quá kinh khủng, hai tên ác quỷ đáng sợ trong mắt anh ta vậy mà giống như thức ăn của nó, quả thực hung tàn mà.
Anh chàng văn nhã mặc dù đã biến thành quỷ, nhưng anh ta lại không muốn mình trở thành thức ăn cho mèo. Vì thế sau khi nghe Trần Hạo nói như thế thì anh ta không dám phản kháng nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt u oán nhìn Trần Hạo.
Cho dù ngươi là cao nhân cũng không thể khi dễ người khác như vậy được chứ, hình tượng này hoàn toàn không giống cao nhân trong tiểu thuyết chút nào.
Nụ cười của Trần Hạo thay đổi, ấm áp giống như gió mùa xuân.
- Rất tốt, giác ngộ của đồng chí rất cao, đây mới là tinh thần của nhân nhân lao động vùng lên khỏi sự áp bức bóc lột chứ. Người anh em, tôi rất xem trọng anh, anh tên là gì?
Anh chàng văn nhã khổ sở nói:
- Bẩm đại sư, tôi tên Quách Tĩnh.
Trần Hạo khẽ giật mình, kinh ngạc nói:
- Tên của anh quả thật rất có danh khí đó nha! Xem ra giác ngộ của anh cũng không phải không có lý do.
Anh chàng văn nhã nghe Trần Hạo trêu đùa mình nhưng anh ta cũng không có phản bác.
Mặc dù không biết tên đại sư này lợi hại hay không, nhưng con mèo mun kia quả thật là tồn tại đáng sợ, đối mặt với đội ngũ lợi hại như thế mình sao có thể phản kháng? Cảm thấy quá tuyệt vọng mà!
Mang theo mèo mun, gà ngốc và Quách Tĩnh lên xe, sau đó chạy xe theo phương hướng Quách Tĩnh chỉ rời khỏi Thanh Châu.
Vừa lái xe, Trần Hạo vừa hướng về Quách Tĩnh ngồi kế bên hỏi:
- Huynh đệ, nhìn anh trẻ như thế, thân thể cũng không tồi, tại sao lại chết?
Quách Tĩnh nghĩ đến việc mình sắp đưa mạng đến chỗ Tà Vương, vẻ mặt như trái mướp đắng nói:
- Nhìn tốt như thế thôi chứ cả người đều có bệnh, với lại do tôi là một tác giả tiểu thuyết mạng, ngồi lâu trên máy tính cũng không có rèn luyện sức khỏe. Lúc đầu viết ra được một bộ truyện không tệ, kết quả bị đọc giả thúc giục, sợ người ta bỏ đi không đọc nữa cho nên liền thức suốt đêm để viết, cuối cùng ngủ không đủ cho nên bị đột tử. Nhớ lại quả thật rất hối hận, biết thế mỗi ngày tôi đều sẽ tập thể dục rèn luyện thân thể rồi, nói không chừng bộ truyện mới đã lên được Thánh Bảng, còn được đẩy Kim Phiếu, ủng hộ, trở thành tác giả đại thần.
Trần Hạo nghe xong khóe miệng giật một cái.
Thể loại văn học mạng này lúc còn đi học mình cũng từng xem ra, xuyên không, trùng sinh, tùy theo trí tưởng tượng của tác giả mà rộng mở, cũng coi như thú vị. Chỉ là sau khi ra ngoài xã hội liện không còn thời gian đọc nữa, hiện tại bắt đầu tu hành cho nên càng không có thời gian.
Nhìn biểu lộ tuyệt vọng tiếc nuối của Quách Tĩnh, Trần Hạo hỏi:
- Lúc trước khi chết, không phải anh muốn trở thành đại thần văn học mạng chứ?
Quách Tĩnh ngạc nhiên quay đầu, kinh ngạc nói:
- Làm sao đại sư biết được?
Ding: Đột tử quỷ Hữu Đoạn Thủ, âm hồn hai tháng, hoàn thành di nguyện, ban thưởng Phục Sinh Thuật.
Lục Đạo - TruyenYY.com