Chương 129: Kịch Bản
Ui, kích phát nhiệm vụ? Phục Sinh Thuật? Đây là pháp thuật cấp bậc gì? Là pháp thuật có thể phục sinh ư?
Con mắt Trần Hạo lóe sáng, trong lòng chờ mong.
- Đại thần văn học mạng đó nha, nghe thôi cũng thấy ngưu bức, à, nhưng mà anh cũng đã chết, tâm nguyện này chỉ sợ không thực hiện được rồi." Trần Hạo cười nói.
Quách Tĩnh cười khổ:
- Biết là thế, nhưng tôi quả thật không cam tâm, chịu khổ nhiều nhăm như thế, lúc có chút khởi sắc thì thân thể lại không chịu được, cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
- Nói cũng đúng, như vậy đi, anh dẫn tôi đi tìm Ta Vương, sau khi trở về tôi sẽ giúp anh hoàn thành tâm nguyện, anh thấy thế nào?
Trần Hạo mở miệng nói.
Hả. . .
Quách Tĩnh trừng to mắt, kinh ngạc nhìn Trần Hạo.
Ta chết queo rồi, còn có thể hoàn thành tâm nguyện?
Trần Hạo cười nói:
- Anh đừng không tin, con đường văn học mạng, có tiền chính là đại gia, trở về tôi khen thưởng cho anh mười vạn tệ, đảm bảo anh trong nháy mắt liền thành danh, vô số người bu xem.
Mặt Quách Tĩnh đen lại:
- Đại ca, đừng đùa tôi nữa, đây là cũng gọi là đại thần à? Có mà là thần nổ ấy.
Trần Hạo nói:
- Thần nổ cũng là thần mà, dù sao anh cũng chết rồi, cũng không thể gõ chữ, tôi cũng không thể viết thay anh được, phải viết bao lâu mới xong chứ? Tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy, bây giờ anh có đồng ý hay không, nếu không đồng ý vậy tôi bó tay rồi, anh cứ tiếp tục tiếc nuối đi.
Quách Tĩnh vội vàng nói:
- Đừng, tôi đáp ứng mà, bất quá có thể đổi một chút được không, anh ủng hộ tiền ở trên mạng cũng không có ý nghĩa gì, anh đem mười vạn tệ kia cho người nhà của tôi là được, tôi gõ chữ cũng là vì kiếm tiền, hiện tại người chết, tiền cũng không kiếm được, em trai tôi vẫn còn đang đi học, có mười vạn tệ này tôi có thể báo hiếu cho cha mẹ tôi, cũng không còn tiếc nuối nữa.
Trần Hạo: ". . ."
Voãi beep, không phải mình nên cảm động à, dù sao đây cũng là một tên hiếu tử.
Nhưng khi nãy còn nói di nguyện là thành đại thần mà? Hiện tại còn có thể chơi như vậy?
- Cũng được, cứ quyết định vậy đi.
Trần Hạo mặc dù cảm thán mình bây giờ cũng trở thành người chơi đập tiền làm nhiệm vụ, thế nhưng Phục Sinh Thuật kia quả thật làm cho hắn đỏ mắt, hắn không muốn bỏ qua như thế.
Quách Tĩnh đại hỉ, cảm kích nói:
- Tạ ơn đại sư, ngài quả thật là người tốt.
Trần Hạo tức giận:
- Cút, đàn ông con trai còn muốn phát thẻ người tốt gì chứ.
Quách Tĩnh cười hắc hắc, sau đó tò mò hỏi:
- Đại sư, tại sao ngài muốn tìm Tà Vương? Ngài có thù với hắn sao?
Trần Hạo bĩu môi:
- Lúc trước tôi giết một tên thủ hạ của hắn, cũng xem như có thù, với lại tên này nhìn không giống thứ tốt lành gì, nếu có cơ hội vậy xem như vì nhân gian trừ hại.
Quách Tĩnh lo lắng nói:
- Đại sư, tên Tà Vương kia rất đáng sợ, ngài có nắm chắc hay không?
Trần Hạo vui vẻ:
- Một tên tác giả bị vùi lập như anh thì hiểu cái gì, đầu năm nay tu hành không dễ, quỷ lợi hại đã không còn, ngay cả có một chút lợi hại cũng trốn đi, có một chút bản sự liền muốn phô trương như tên Tà Vương này chính là thứ ngu xuẩn, cũng may gặp được tôi, để xem tôi có thể độ hóa được cho hắn không, nếu như là cao nhân đạo môn khác đến thì đã răn rắc chém chết từ lâu rồi.
Quách Tĩnh nghẹn họng nhìn trân trối:
- Không thể nào, đây chính là Tà Vương đó!
Trần Hạo liếc Quách Tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Nếu như tôi tự xưng Thiên Sư thì anh dám phản đối không?
Quách Tĩnh theo bản năng lắc đầu.
Sủng vật của ngươi lợi hại như vậy, ta đương nhiên không dám.
Trần Hạo cười nói:
- Vậy chẳng phải nói tên Tà Vương này chưa chắc đã lợi hại sao, chỉ là mèo khen mèo mà thôi, chuyện này xưa nay cũng có, mấy tên gia hỏa tạo phản trong lịch sử tên nào chả lấy danh hiệu vang dội, kết quả thì sao chứ? Qua một lúc liền bị đánh tan xác, anh cứ yên tâm, có tôi ở đây mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi.
Quách Tĩnh: ". . ."
Ngươi nói rất hay, ta không còn lời nào để phản bác.
Tiếp tục lái xe hơn hai mươi phút, lúc này Trần Hạo dừng lại ở bên ngoài một khu rừng núi thâm sâu.
Quách Tĩnh nói ở sau nơi này có một cái thôn bị bỏ hoang, Tà Vương chính là trốn ở bên trong đó, chiêu mộ thủ hạ, khiến cả vùng Thanh Châu này không có quỷ hồn nào dám phản khán.
Sau khi Trần Hạo dừng xe liền dùng Âm Dương Nhãn nhìn vào sơm lâm thâm sâu, tà sát ở bên trong dày đặc, cảnh tượng nhìn qua vô cùng dọa người.
Không giống với Trần Hạo, mèo mun lại hưng phấn kêu meo meo, con mắt tỏa sáng nhìn sơn lâm, biểu tình kia tựa như nhìn thấy bảo vật quý giá.
Sau đó mèo mun thấp giọng thì thầm với gà ngốc, lúc đầu gà ngốc vẫn lắc đầu, thế nhừng dường như mèo mun đáp ứng nó cái gì cho nên con mắt gà ngốc lóe sáng lên, sau đó gật đầu, hai tên nhóc này lần nữa họp tác với nhau.
Trần Hạo không có chú ý hành động của hai con hàng này, hắn mở cửa bước ra khỏi xe.
Nhìn núi rừng thăm thẳm, Trần Hạo nói với Quách Tĩnh:
- Nếu như anh sợ vậy có thể chờ ở đây.
Lúc này Quách Tĩnh giống như nghe được thánh âm, anh ta không chút do dự nói:
- Tôi chờ đại sư ở chỗ này
Trần Hạo: ". . ."
Ông anh bị đột tử không ngoa mà, nay cả một chút can đảm cũng không có, khó trách độc giả dọa mấy câu liền sợ, dùng trái trí thông minh này ca quả thật không cứu nổi. Nếu là ca thì chắc chắn sẽ tuyệt bích bại đọc giả, để bọn họ dọa mệt rồi thôi.
- Vậy anh hãy chú ý an toàn.
Trần Hạo cũng không bắt buộc, hắn gọi mèo mun và gà gốc, sau đó mang theo trang bị đi thẳng vào trong sơn lâm.
Đối với người tên Tà Vương này, hắn quả thật không sợ.
Lúc ở Bạch Hạc Quan nói chuyện phiếm cùng Tứ Bình đạo trưởng, Trần Hạo cũng có chút hiểu biết đối với tu hành giới.
Đại yêu không hiện, tiểu yêu hiếm thấy, quỷ vật mặc dù phổ biến nhưng những tên lợi hại lại rất thưa thớt, người có đạo hạnh trăm năm giống Quỷ bà bà, toàn bộ tu hành giới cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bọn họ đều ẩn thế không xuất hiện, chờ đợi thời cơ thích hợp.
Cái loại dám lấy danh hào Tà Vương đi gây sự không phài não tàn thì cũng là tàn não.
Tiến vào sơn lâm hơn hai trăm mét, Trần Hạo ngừng bước chân, ánh mắt cổ quái nhìn một cái lão đầu tử đang chống quải trượng bước đi, đi một bước dừng một bước, đi hai bước thì đứng lại ho khục khục một hồi, nhìn thế nào cũng giống như người sắp gần đất xa trời.
Hay nhỉ, người chết rồi nhưng sát khí lại dày đặt, oán niệm quấn thân, xem ra lại là một đầu ác quỷ.
Kịch bản này không đúng rồi, không vài vào rừng người ta toàn gặp được nữ quỷ xinh đẹp ư? Tại sao đến lượt mình lại gặp phải lão đầu tử thế nào.
Mèo mun nhìn lão đầu tử liếm khóe miệng, bất quá Trần Hạo chưa có hành động, nó cũng không thể tùy tiện xuất thủ.
Trần Hạo bất đắc dĩ thở dài, đi tới.
- Đại gia, đã trễ như vậy rồi tại sao ngài lại đi bộ một mình trong rừng? Cẩn thận kẻo ngã đấy.
Trần Hạo vừa nói vừa đỡ lấy tay của ông lão, cánh tay lạnh buốt, âm sát chi khí theo cánh tay truyền đến. Bất quá lại bị vòng tay ngăn cản.
Trần Hạo giả bộ run run một cái, kinh ngạc nói:
- Đại gia, thân thể của ông lạnh quá? Có phải thân thể không khỏe hay không?
Ông lão ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt già nua, yếu ớt nói:
- A, là một cậu thành niên trẻ tuổi à, thật sự quá tốt, ông bị lạc đường ở trong rừng cây này, con có thể đưa ông về nha được không?
Lục Đạo - TruyenYY.com