Chương 133: Trêu Đùa
Nghe lời Lý Sơn nói, heo mập, à không, hai mắt của Mạnh Chân híp đến mức càng nhỏ hơn, hàn quang lăng lệ kia tựa hồ như muốn dùng ánh mắt đâm chết Lý Sơn.
- Lý Sơn, lời này của ông không đúng rồi, sao lại gọi là man di dạy dỗ? Đồng Đồng thân phận cao quý, tương lai là nhất định là một đại nhân vật, hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Mạnh Chân lạnh nhạt phản bác.
Lý Sơn hừ lạnh:
- Ta ngược lại không biết đại nhân vật thành tiên ở Hoa Hạ sẽ được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt gì, ngươi nói cho ta nghe một chút?
Mạnh Chân:
- . . .
Mấy ngày không gặp, lão gia hỏa này lại dám phản kháng mình? Thật sự cho rằng mình không dám chỉnh chết lão ư?
Lần đầu tiên chiếm ưu thế trước Mạnh Chân, trong lòng Lý Sơn mừng thầm, quả nhiên có đại sư làm chỗ dựa thật là thoải mái.
Sau đó Lý Sơn mặc kệ Mạnh Chân, nhìn bé con trắng mập nói:
- Đồng Đồng, đến đây, vị này là bạn cũ của phụ thân con, con gọi hắn thúc thúc đi.
Bé con trắng mập nhìn về phía Trần Hạo, không chút do dự mở miệng nói:
- Thúc thúc.
Trần Hạo:
- . . .
Ta rất muốn chửi bậy một câu, không nói tới cha ngươi, ngươi cũng đã hơn một trăm tuổi rồi, giờ lại gọi ta là thúc thúc, đây không phải muốn ta giảm thọ à!
Nhưng ai bảo bé con này trông nhỏ như vậy lại còn đáng yêu như thế nữa.
Trần Hạo lộ ra một nụ cười:
- Ai, chào Đồng Đồng, thúc thúc đến vội vàng, cũng không kịp chuẩn bị lễ vật gì, đây là mấy cây linh hương mà ta luyện chế, cho con làm đồ ăn vặt nhé.
Nói xong, Trần Hạo móc ra mấy cây linh hương từ trong cái túi tùy thân.
Hương này mặc dù còn chưa châm, không phát ra hương khí, nhưng ý vị của linh hương sau khi khai quang kia, chỉ cần là người có chút nhãn lực đều có thể nhìn ra.
Lý Sơn vô cùng vui mừng, thầm nghĩ vị đại sư này quả nhiên không hổ là chân truyền Đạo môn, ra tay quả nhiên hào phóng.
Vội vàng đưa tay nhận lấy, Lý Sơn mở miệng nói:
- Đại sư thật sự quá khách khí, chúng ta đều cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, Đồng Đồng nhanh tạ ơn thúc thúc.
Trần Hạo:
- . . .
Ông có thể nói ra lời này, thế mà còn đưa tay ra nhận hả?
Lúc này, Mạnh Chân cũng nhìn về phía Trần Hạo.
Đột nhiên xuất hiện, còn đưa ra đồ vật trân quý như linh hương này, tên tiểu tử này là ai? Thúc thúc? Gọi quỷ à, kém nhau cả trăm năm, tiểu tử này có gọi Đồng Đồng là tổ tông cũng đủ.
- Tạ ơn thúc thúc, thúc thúc, người biết cha con ư? Bé con trắng mập tò mò nhìn Trần Hạo.
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái, cười nói:
- Chưa thấy qua, nhưng rất sùng bái, cha con rất lợi hại.
Bé con trắng mập lập tức hớn hở, cái đầu nhỏ dùng sức gật gật nói:
- Ừm, Sơn Bá cũng nói cho con, cha con rất lợi hại, hì hì, về sau ta cũng phải lợi hại giống như cha con.
Hai mắt Trần Hạo mắt sáng lên, nhìn về phía Mạnh Chân đang đánh giá mình, cười nói:
- Đồng Đồng, đây là Triết Triết của con?
Bé con trắng mập lập tức cải chính:
- Không phải Triết Triết, là Mạnh Triết Triết.
Trần Hạo cười hỏi:
- Đồng Đồng biết Triết Triết là gì không?
Sắc mặt Mạnh Chân hơi biến, đang muốn mở miệng. Bé con trắng mập liền hiếu kỳ nói:
- Không biết, Mạnh Triết Triết nói con gọi hắn như vậy.
Trần Hạo nói:
- Triết Triết có nghĩa là phụ thân, cũng chính là cha. Ngươi gọi hắn là Triết Triết, chính là coi hắn là cha ngươi.
- A!
Bé con trắng mập ngây ngẩn cả người, sau đó nhìn về phía Mạnh Chân, nghi ngờ nói:
- Người là cha con?
Ánh mắt mịt mờ Mạnh Chân lạnh lẽo nhìn Trần Hạo, vội vàng cười nói:
- Đồng Đồng, ta đương nhiên không phải là cha con, ta là. . .
- Vậy tại sao ông muốn ta gọi ông là Triết Triết, ông gạt ta.
Bé con trắng mập cắt đứt lời giải thích của Mạnh Chân, giận dỗi cong môi lên.
Mạnh Chân gượng cười:
- Vậy về sau con không cần gọi.
Bé con trắng mập vẫn không buông tha:
- Thế nhưng ta đã gọi nhiều như vậy, ông chính là lừa ta.
Mạnh Chân:
- . . .
Trần Hạo cười nói:
- Đồng Đồng, kẻ lừa gạt đều phải nhận trừng phạt, con nói đúng hay không?
Đồng Đồng ra sức gật đầu:
- Sơn bá nói với con, không thể gạt người, gạt người là chó nhỏ.
Trần Hạo nói:
- Vậy thì tốt, gia hỏa này lừa con, vậy hắn chính là chó con, nếu không thì hắn chính là cố ý lừa gạt con, con có đồng ý không?
Đồng Đồng nghĩ nghĩ, nói:
- Tốt, để hắn làm chó con, còn phải kêu gâu gâu gâu.
Trần Hạo cười tủm tỉm nhìn Mạnh Chân, cũng không nói tiếp, nhưng ánh mắt rõ ràng để lộ ra tin tức.
Hiện tại ta sẽ chơi chết con lợn béo nhà ngươi.
Sắc mặt Mạnh Chân biến đổi liên tục, hắn rất không muốn làm ra hành vi đê tiện kia.
Thế nhưng nghĩ tới mình cố gắng hơn hai năm qua, nếu cứ từ bỏ như vậy, sao có thể cam tâm!
Hung tợn nhìn hằm hằm Trần Hạo một chút, Mạnh Chân nhìn về phía bé con trắng mập cười ha hả nói:
- Đồng Đồng, là Mạnh. . . Thúc thúc sai, Mạnh thúc thúc hiện tại làm chó con.
Nói xong, Mạnh Chân nằm rạp trên mặt đất, còn kêu hai tiếng gâu gâu.
Bé con trắng mập lập tức vui vẻ.
Trần Hạo lại không buông tha, tiếp tục nói:
- Lão Mạnh a, kiểu làm chó của ông không giống đâu, chó phải có dây xích quanh cổ, còn phải để Đồng Đồng dắt đi chơi, nếu không ông chính là một con chó hoang.
- Mày đừng quá mức!
Mạnh Chân tức đến giơ chân lên, nhìn chằm chằm Trần Hạo.
Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Ông lừa người khác gọi ông là cha, lúc đó sao không thấy quá phận?
Mạnh Chân:
- . . .
Trần Hạo nhìn về phía bé con trắng mập:
- Đồng Đồng, lão Mạnh nói con có thể thành tiên, là một đại nhân vật, người khác đều là nô tài, nếu hắn không phải cha con, như vậy cũng là nô tài, hơn nữa còn là cẩu nô tài, con có muốn dắt cẩu nô tài đi chơi hay không?
Bé con trắng mập chần chờ nói:
- Có thể chứ?
Trần Hạo cười nói:
- Đương nhiên có thể, đây không phải là chính hắn nói sao, chẳng lẽ lão Mạnh ông cảm thấy mình cao quý hơn so với Đồng Đồng?
Mạnh Chân nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức không thể nhịn được.
Hắn đã lăn lộn nhiều năm như vậy, không nghĩ tới hôm nay lại bị một tiểu tử trêu đùa đến chật vật không chịu nổi, quả thực đây là sỉ nhục.
- Ta đương nhiên không cao quý hơn Đồng Đồng, nhưng cẩu nô tài có phải quá đáng rồi hay không.
Mạnh Chân lạnh lùng mở miệng.
Trần Hạo giật mình:
- Hóa ra ông cũng biết là quá phận hả, những âm hồn kia đều là công dân tốt của Hoa Hạ, khi còn sống hiền lành lương thiện, sau khi chết cũng chẳng hại ai, tôi muốn hỏi ông, bọn họ tại sao lại biến thành nô tài rồi?
Mạnh Chân:
- . . .
Trần Hạo giễu cợt nói:
- Hiện tại Hoa Hạ chúng ta phát triển không ngừng, trên dưới một lòng, thời gian càng ngày càng tốt, tại sao ông nhất định phải làm trái lại? Ông không sợ làm như vậy sẽ dẫn lửa thiêu thân à?
Mạnh Chân lạnh lùng nói:
- Tộc ta đã từng làm chủ Trung Nguyên, được nhân tộc long khí tán thành, cho dù hiện tại hoàng đình đã bị hủy diệt, những vẫn được long khí còn sót lại che chở, ai dám chống lại, không sợ bị long khí phản phệ sao?
Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Ta không sợ.
Mạnh Chân:
- . . .
Trần Hạo lại không muốn tiếp tục giằng co, lời nói không hợp ý hắn không muốn nói thêm nửa câu, trò chuyện một chút đã có thể biết phẩm hạnh của kẻ này, tiếp tục giằng co hoàn toàn là lãng phí thời gian.
- Lý đại gia, dây xích của con chó này đâu? Đồng Đồng vẫn đang chờ kìa.
Lý Sơn nhìn thấy Mạnh Chân kinh ngạc, trong lòng mừng thầm, vội vàng trả lời:
- Tôi sẽ nhanh chóng đi tìm.
- Đủ rồi!
Mạnh Chân nổi giận, đột nhiên đứng dậy, hung tợn nói: - Đừng thấy ta cho mặt mũi mà không biết điều, nếu không phải Vương gia nhà ta bị thần khí trấn áp, chỉ là một linh đồng cũng đáng để bản đại nhân tiêu hao tâm tư, hôm nay đến mức này, tốt nhất các ngươi ngoan ngoãn phục tùng cho ta, nếu không đừng trách bản đại nhân không khách khí.
Trần Hạo cười nhạo:
- Ồ, khó trách đắc ý như thế, hóa ra phía sau có chỗ dựa lớn hả? Bị trấn áp rồi? Bị trấn áp ông còn nói cọng long đấy, với chút tâm tư ấy, ngay cả miệng của tôi ông cũng không chịu được, còn muốn làm thiên tử lệnh chư hầu, mấy ngàn năm trước Hoa Hạ tôi đều chơi nát, ông sớm đầu thai đi, tôi cảm thấy heo rất thích hợp với ông.