Chương 135: Chém Giết Dục Linh
Ò ó o o!
Đây là tiếng gà gáy, thanh âm trong trẻo xa xăm, nhưng không hề ảnh hưởng đến âm hồn xung quanh, từ trong miệng gà ngốc phun ra một vòng tròn màu vàng bay về phía chiến đấu.
Vòng tròn màu vàng này dần dần biến lớn, rất nhanh đã lớn bằng quả dưa hấu nhỏ, tựa hồ nó cũng có linh tính, khẽ chuyển động, trực tiếp bay về phía nữ tử.
Nữ tử vốn đang cười hì hì, thấy thế thì không cười nổi nữa, thân ảnh quỷ dị chuyển động, tạo ra từng đợt huyễn ảnh, so với trước đó còn nhanh hơn mấy phần.
Nhưng dù cho như thế, vòng tròn màu vàng kia vẫn vững vàng, tựa như nhắm trúng mục tiêu, trực tiếp trúng đích.
Nữ tử kinh hãi, vội vàng giãy dụa, nhưng vòng tròn màu vàng kia lại cuốn lấy ngực ả, trói cả hai tay để ngăn chặn, thế nên ả không giãy ra được.
Thấy thế, trong mắt gà ngốc hiển hiện một tia đắc ý.
Trên đường đi nhìn các ngươi trang bức, lần này rốt cục đến phiên đại gia gà ta ra tay, lợi hại không, sùng bái ta đi, bổn đại gia chính là trâu bò như vậy, vài phút ra sân đã trấn áp tất cả.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, gà ngốc tựa hồ bị thoát lực, lập tức rơi xuống mặt đất, nhìn như bị rút hết sức lực.
Trần Hạo thấy nữ tử đã bị nhốt, sao có thể bỏ lỡ được, hắn nhanh chóng vận chuyển pháp lực, giơ kiếm gỗ đào lên hung hăng chém xuống.
Bạch!
Một tia sang màu đỏ lóe lên, nữ tử lập tức kêu thảm, vẻ mặt dữ tợn, thân thể hóa thành một cỗ hắc khí nổ tung.
Lần này hắc khí lại không tiếp tục biến thành người, mà là điên cuồng khuếch trương, sau đó bên trong hắc khí truyền ra tiếng rống oán độc giận dữ.
Dị biến này khiến Trần Hạo phải cảnh giác, vội vàng cùng Tiểu Hắc tránh đi.
Không bao lâu sau, trong hắc khí đột nhiên vươn ra từng cánh tay, những cánh tay này tới đâu là vồ loạn tới đó, giống như phải chịu thống khổ to lớn.
Trần Hạo nhướng mày, đưa tay vào trong túi móc ra một tấm Trừ Tà Phù, dùng pháp lực kích hoạt, ném mạnh ra ngoài. Ba một cái đã đánh trúng một cánh tay.
Cánh tay kia lông tóc không thương tổn, ngược lại nó trở tay bắt lấy Trừ Tà Phù, dùng sức nắm chặt, trực tiếp bẻ vụn Trừ Tà Phù.
Trần Hạo trợn mắt hốc mồm.
Trâu bò như vậy!
Lúc này, hắc khí dần dần thu liễm, rốt cục lộ ra diện mạo bên trong.
Bên trong lại là một núi thịt to lớn.
Nhìn chỉnh thể thì đây là một thứ mập đến mức không thể hình dung, cao ba bốn mét, đầu lớn như cái đấu, chỉ còn lại mấy cọng tóc, ngũ quan vặn vẹo nhìn không ra hình dạng, không có cổ, phía trên thân thể, trước ngực phía sau lưng có đến mấy chục cánh tay, từ phần bụng trở xuống là bốn cái chân thô vặn vẹo, bàn chân phân nhánh, ở giữa ngón chân còn có màng mỏng kết nối, nhìn như là chân vịt nhưng lớn hơn mấy chục lần.
Mẹ nó, thật sự là xấu không thể hình dung, nhìn cay con mắt.
Nha. . .
Núi thịt khẽ nhếch miệng, phát ra tiếng kêu trầm thấp, sau đó cánh tay trên thân đột nhiên duỗi dài, thật giống như cao su, vung vẩy khắp nơi.
Một số âm hồn chưa kịp phản ứng, đã bị bàn tay bắt lấy, khẽ bóp một cái, âm hồn đã trực tiếp vỡ vụn, hồn phi phách tán.
- Mẹ kiếp, lão tử giết chết ngươi.
Trong mắt Trần Hạo hiện vẻ giận dữ, không chút do dự xông tới, vung kiếm gỗ đào lên, trực tiếp chém về phía những cánh tay đang lan tràn.
Tia sáng màu đỏ từ kiếm gỗ đào phát ra khẽ động, từng cánh tay bị chém xuống.
Nhưng sau đó, tại vị trí cánh tay bị đứt lại mọc ra cánh tay mới.
Thế mà còn có thể tái sinh? Vậy thì ta sẽ công kích bản thể.
Trần Hạo híp mắt lại, chân đạp Thiên Cương Bộ, chớp mắt đi tới cạnh núi thịt kia, hung hăng đâm một kiếm vào trong núi thịt.
Ông!
Được pháp lực liên tục cung cấp lực lượng, kiếm gỗ đào bộc phát ta sáng màu đỏ mãnh liệt.
Thế nhưng không kiên trì được ba giây, một cỗ lực lượng cường đại từ trong núi thịt đã bộc phát, thanh kiếm gỗ đào bị bắn ra, thậm chí còn đánh bay Trần Hạo.
Cảm thụ được đau nhức từ trên cánh tay truyền tới, Trần Hạo kịp phản ứng, lực lượng này chính là của tên tướng quân kia.
Khẩu Dục Linh này đã thôn phệ mười mấy âm hồn, hóa thành quái vật, tạo thành một vòng bảo hộ. Còn có thể khống chế lực lượng của âm hồn bị thôn phệ phản kháng.
Nếu không thể trực tiếp tiêu diệt bản thể của Dục Linh thì đồ chơi này chính là một pháo đài di động, đánh không chết.
Đã hiểu rõ bản chất của nó, Trần Hạo có chút nhức đầu.
Nếu không ngoài ý muốn thì bản thể của Dục Linh chính là tên Mạnh Chân kia.
Thế nhưng giờ phút này nó lại lớn như thế, hơn nữa còn có mười mấy âm hồn bảo hộ xung quanh, ngay cả kiếm gỗ đào cũng không gây thương tổn được nó, phải giết thế nào đây?
Chưởng Tâm Lôi?
Không được, pháp lực còn lại của mình không kiên trì được mấy lần công kích, hơn nữa Chưởng Tâm Lôi này mình cũng chưa tu luyện tới mức tinh thâm, uy năng không lớn, dùng để đánh yêu hồn ác quỷ phổ thông thì được, nhưng với Dục Linh này sợ là không đủ.
Đúng lúc đang rầu rĩ, một thanh âm của trẻ thơ vang lên:
- Hóa ra ngươi là tên lừa gạt, hừ, ta muốn đánh tên trứng thối nhà ngươi.
Tiếng nói vừa dứt, bé con trắng mập đột nhiên xuất hiện trên núi thịt.
Núi thịt tựa hồ có chút kính sợ đối với bé con trắng mập này, những cái tay dùng để bắt âm hồn toàn bộ buông ra, chụp về bé con trắng mập này.
Trên gương mặt đáng yêu của bé con trắng mập lộ ra vẻ giận dữ, đối mặt với những cái tay đang chộp tới kia hoàn toàn không thèm để ý, chỉ vươn một ngón tay ú thịt, đầu ngón tay phát ra vầng sáng màu tím.
Vầng sáng này vừa ra, những cánh tay đang chộp tới đột nhiên dừng lại, núi thịt hoảng sợ, trên thân toát ra hắc khí nồng đậm, bao lấy thân thể.
Bé con trắng mập đứng trên núi thịt, ngón trỏ từ trên chọc xuống, nhẹ nhàng rạch một cái, một tia sáng màu tím bắn ra, chớp mắt đã biến lớn, trực tiếp xuyên thấu qua núi thịt.
Núi thịt cuồn cuộn hắc khí, lập tức cứng đờ tại chỗ, trong nháy mắt, giữa núi thịt lộ ra một vết nứt, chậm rãi lan rộng.
Ầm!
Núi thịt nổ tung, khói đen mờ mịt.
Vốn bị thủ đoạn của bé con trắng mập làm rung động, con mắt Trần Hạo chợt nhíu lại, sau đó dùng Thiên Cương Bộ, chớp mắt đi được năm sáu mét, kiếm gỗ đào hung hăng chém váo hắc khí.
Bạch!
Hồng quang chớp động, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một hư ảnh mập mạp trực tiếp sụp đổ, hóa thành hư vô.
- Còn muốn chạy, sao có chuyện tốt như vậy được.
Một kích tất sát, Trần Hạo đảo mắt nhìn bốn phía, liền phát hiện những hắc khí kia trong nháy mắt tiêu tán không ít, hắc khí còn lại cũng dần dần bị sát khí ở không gian dưới mặt đất đồng hóa, không gian dưới mặt đất lại trở lên sáng sủa.
Quả nhiên, mập mạp chết bầm kia chính là bản thể của Dục Linh, giết nó là xong hết mọi chuyện.
Nhưng lần chiến đấu này cũng làm cho Trần Hạo hiểu rõ Dục Linh quỷ dị và đáng sợ.
Dục Linh trước kia vừa hình thành không bao lâu, nên hắn có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng Dục Linh đã tồn tại thật lâu như Mạnh Chân mới là đáng sợ, nếu không phải bé con trắng mập đột nhiên xuất thủ, Trần Hạo tự hỏi, bỏ chạy thì không có vấn đề, nhưng muốn tiêu diệt nó thì hoàn toàn không thể nào.
Quả nhiên, thần thông phép thuật của hắn vẫn thiếu một chút, đạo hạnh vẫn yếu một chút, về sau hắn vẫn phải cố gắng làm nhiệm vụ mới được.
Đang ngồi cảm thán, Trần Hạo liền nghe được Lý Sơn kinh hô một tiếng, hắn nhìn đến, liền thấy bé con trắng mập vừa mới đại phát thần uy, nay từ giữa không trung rơi xuống, thân thể vốn trắng trắng mập mập, thế mà hiện giờ lại trở nên có chút hư hóa.
Trần Hạo cũng vội vàng chạy tới, liền thấy bé con trắng mập nhắm chặt hai mắt, khí tức có chút suy yếu, hồn thể vốn sung mãn, nay lại có dấu hiệu tan rã.
Suy nghĩ một chút, Trần Hạo rút linh hương ra, dùng Sinh Hỏa Thuật nhóm lửa, đặt ở trước mặt bé con trắng mập.
Linh hương phát ra hương khí, Trần Hạo nhẹ tay vung vẩy, hương khí dung nhập vào thân thể bé con trắng mập.
Chỉ trong chốc lát, hồn thể tan rã của bé con trắng mập lại ngưng thực.
Lý Sơn thở dài một hơi, cảm kích nhìn Trần Hạo nói:
- Đa tạ đại sư.
Ding: Quỷ tự sát Lý Sơn, sát linh một trăm ba mươi bảy năm, di nguyện hoàn thành, ban thưởng Thiên Cương Kiếm Pháp.